• 195

Chương 27: Xuyên Không qua đến còn bị xã hội đánh đập


Lại tu luyện không tuế nguyệt, chớp mắt một tháng đã qua đi.

"Ha ha, ta thật có thể cảm nhận được linh khí." Trịnh Thiên chỗ tu luyện bỗng cười to.

Hơn một tháng khổ tu hắn vậy mà thực bắt đầu cảm nhận được ở giữa đất trời một tia linh khí, dù chỉ một tia yếu ớt nhưng cũng có thể nói hắn đã thành công, hắn là có thể tu tiên.

Không phải nói hắn vô pháp tu tiên sao? Bây giờ hắn thế mà có thể cảm nhận được linh khí, có thể dựa vào công pháp dẫn nó nhập thể.

Chó má tạp chất ngũ hành linh căn, chó má gì đó phế vật!

Hắn nhưng tương lai thành đế thành hoàng, há có thể cam chịu số phận chỉ vì một lời nói của ai đó.

Sự thật đã chứng minh hắn lại thành công tu tiên, lấy tạp chất ngũ hành linh căn, lấy hạ cấp công pháp mà nhập bước tu hành. Hắn từ đây hẳn sẽ là truyền kỳ, giai thoại của hắn cũng vậy từ đây mà bắt đầu, bắt đầu theo nhân gian truyền tụng khắp thiên hạ, rằng nơi đó có một vị đế hoàng dùng thấp kém nhất linh căn bắt đầu mà chấn nhiếp thế nhân, tròn tinh hà vũ trụ cũng là vô địch thủ. Trịnh Đế - Trịnh Thiên!

Nhâm nhi hương vị chiến thắng, Trịnh Thiên bắt đầu tiếp tục tu luyện, hắn tin tưởng chỉ cần hắn đến một cảnh giới nhất định nào đó, linh căn đang ngủ sâu hay hệ thống ba ba xuyên không của hắn đang ẩn lấp sẽ xuất hiện, từ đó mở ra huy hoàng chói lóa nhất thời đại tu tiên.

Hắn tin là như vậy.

o0o

Tuế nguyệt chớp mắt lại đi qua. Xuân đi xuân lại đến, hè qua thu lại về, mười năm có hơn thời gian lại qua đi.

Trịnh Thiên: "..."

Thanh xuân của taaaaaa!

Thiên Môn thành vẫn vậy, vẫn cổ lão mà tang thương, dáng vẻ hay là còn nồng đậm hơn một chút về khí chất. Chỉ khác biệt là bên trên ngọn núi Thiên Kiếm Môn kia cũng lại không phải là nó, Thiên Kiếm Tông năm năm trước đã ra đời, đều là nhờ vào một người vận khí từ đó kéo cả tông hướng phía trước mà thăng hoa.

Từ gia, Từ phủ.

Một đám nhóc con nô đùa nơi sân lớn, theo sau đám nô tỳ cười đùa trông nom, phía xa xa đình hồ mát bóng, phía dưới hương sen tỏa ngát hương thơm. Từ thúc cùng vài vị bóng hồng quây quần tu họp, nhâm nhi trà thơm hướng mắt nhìn đám trẻ.

Từ gia bây giờ cũng không còn như xưa nữa, so với trước vắng vẻ chỉ có Từ thúc cùng đám người hầu, bây giờ đây đã nhiều hơn nhân sinh vui vẻ, nhìn hoạt náo mười phần Từ gia... Đám trẻ nhỏ đang nô đùa ngoài sân kia đều là Từ gia thế hệ này con cháu, đều là sản phẩm mười năm này Từ thúc đúc kết cùng các vị phu nhân bên cạnh mà thành.

Chỉ là ... Từ phủ nhộn nhịp nhưng nếu lại nhìn từ trên cao nhìn xuống thoáng chốc sẽ thấy có điểm gì đó không thích hợp, đâu đó một góc nhìn có vẻ rất cô quạnh biệt viện, lá vàng rơi khắp sân vườn, mạng nhện đóng thành từng mảng lớn như thể lâu ngày rồi chưa được quét dọn qua. Lãnh cung một dạng tích mịch.

"Aaaaaaa..." Một tiếng hét dài không cam lòng bỗng vang vọng khắp gian nhà.

Đám nhóc con đang vui vẻ ngoài sân lớn nghe được tiếng hét, không tự chủ dừng lại nép mình về phía những nô tỳ, đám nô tỳ thì cùng một bộ thở dài nhìn về hướng căn nhà, đều mang chút gì đó đáng tiếc dáng vẻ.

"Ài! Đứa nhỏ lại bắt đầu phát bệnh rồi..." Từ thúc ngồi ở đình sen cũng thở dài một tiếng.

"Lão gia, sao người không đuổi hắn đi đi, để lâu sinh dài ảnh hưởng đến đám trẻ."

"Phải đấy lão gia, lâu lâu hắn lại phát bệnh nhưng cũng làm ảnh hưởng đến chúng thiếp a."

"Chúng thiếp... Là sợ..."

"..."

"..."

"..."

Vô số lời than vãn từ các phu nhân vang lên.

"Câm miệng hết cho ta!" Từ thúc mắt không vui tay đập mạnh lên bàn mà quát lớn.

"Hừ! Ta nói cho các ngươi biết, không có hắn cũng không có Từ gia ta ngày hôm nay, lời này về sau chớ lại để ta nghe thấy, nếu không dựa theo gia quy mà trọng phạt."

Nói xong hắn phất ống tay áo xoay người mà rời đi, để lại sau lưng một đám nữ nhân bất mãn không thôi. Từ thúc là đi hướng về nơi căn nhà.

Rất có phong phạm của một gia chủ.

"Ài! Mười năm, tiểu Thiên đứa nhỏ này..." Từ thúc đứng bên ngoài biệt viện cũng không có đi vào.

Trong đôi mắt tràn ngập tiếc nuối.

Tiếc cho một tiểu tử giỏi giang ngày nào.

Chỉ vì chấp niệm tu tiên, chỉ vì mong trở về quê nhà mà tâm sinh bóng mờ, điên điên dại dại đã bấy lâu nay.

Từ thúc quay người vốn định rời đi, chỉ bỗng chốc lại khựng lại, trước mặt hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nữ tử, đẹp không thôi không thể mô tả ra hết vẻ đẹp của nàng, một thân cao gầy bị lục y che phủ, tóc đen dài thả ngược ra sau ôm chọn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làn da trắng ngần như tuyết sương thêm đôi mắt đẹp lấp lánh tựa ngân hà, hai tay treo lên phía sau dải băng lụa lục sắc, đôi chân cách đất lơ lửng giữa đất trời, nàng cứ vậy giống như tiên nữ một dạng xinh đẹp vậy.

"Từ Ngư, ngươi trở về." Từ thúc mỉm cười một chút, cũng khác biệt như xưa gọi hẳn ra tên nàng.

Thời gian rồi sẽ thay đổi tất cả, đó hẳn là quy luật tất yếu của thời gian, từ thân nhân đến bằng hữu rồi cũng dần theo năm tháng mà tách rời. Từ thúc sớm không phải như năm đó bần hàn thúc thúc, một dạng sống chết muốn tìm người báo thù cho lão gia gia. A Ngư cũng vậy sớm đã không còn là đứa trẻ ngây thơ như trước, nàng bây giờ chính là phượng trong loại người, từ cử chỉ đến hành động đều mang đậm cốt cách tiên nhân, đều như tiên tử không muốn nhiễm lẫn bụi trần một dạng cao quý. Còn Trịnh Thiên? Ha ha, vì tu tiên mà chơi mình đến điên khùng mất rồi...

Xuyên qua đến vốn tưởng có thể đánh ra cái gì đó vĩ đại, bây giờ thì tốt rồi...

Xuyên qua đến còn bị xã hội đánh đập đến cảm thương.

Hắn nhưng có lỗi với dân xuyên không, làm mất mặt đám người a!

"Thúc thúc, Thiên ca vẫn vậy sao?" A Ngư hỏi ra.

"Ài! Đứa nhỏ đáng thương, ngươi nhưng là tiên nhân không có cách nào giúp hắn sao?"

"Tiên và chúng ta tu tiên là hai nghĩa hoàn toàn khác biệt, chúng ta cũng không phải vạn năng." A Ngư từ tốn nói.

Nói xong, nàng bỗng nhấc tay một cái, một bình đan dược hiện lên trên tay nàng.

"Này là Lạc Hồn đan, do một vị trưởng lão vừa tấn thăng luyện chế thành, hy vọng có thế giúp hắn đi."

Nói xong nàng liền muốn đi.

"A Ngư..." Từ thúc tiếp lấy bình đan dược, đang muốn gọi gì đó lại chẳng thấy A Ngư bóng dáng đâu nữa.

Hắn là muốn hỏi nàng muốn hay không dùng cơm tại nhà. Đã rất lâu rồi hai chú cháu chưa có cơ hội dùng cơm...

"Ài...!"

"Người tới! Mang đan dược này cho thiếu gia." Từ thúc gọi người tới dặn dò, lại đưa viên đan dược cho hắn sau đó cũng quay người rời đi.

Hắn là không đành lòng nhìn thẳng vào sự thật, Trịnh Thiên thật là điên rồi...

...

"Thiếu gia ăn cơm thôi!" Gia đinh bưng lấy một mâm cơm cẩn thận từng chút mở ra gian phòng, miệng luyên thuyên kêu gọi Trịnh Thiên ăn cơm.

Vị thiếu gia này rất kỳ lạ, điên điên dại dại nhưng ăn cơm hay đi ngủ đều lại cứ vậy đúng giờ. Mặc dù điên nhưng lại cũng không có hành động gì dại, chỉ thỉnh thoảng trong phòng hò hét điên cuồng, giống như không cam lòng điều gì đó.

Trước đó vẫn có người dọn dẹp gian phòng, chỉ là sau này có người lạ đến vị thiếu gia này đều sợ hãi ầm ĩ thét lên, dần dần đều không ai nguyện ý quấy rầy chỉ còn hắn tên gia đinh này phục vụ cơm nước.

Hiện trong gian phòng có một vị thiếu niên tuổi hai mươi gì đó, đang ngồi ngay ngắn ở trên bàn ăn giống như đang đợi gia đinh này mang cơm đến một dạng chờ đợi vậy.

"Thiếu gia! Hôm nay ăn thịt kho quẹt, là tiểu nhi tử đích thân nấu, ăn vào hương vị rất thơm ngon a." Gia đinh nhìn thấy điên dại thiếu gia lại cũng không sợ, dường như đã quen rồi đi đến trên bàn để mâm cơm lên.

Vừa nói hắn vừa có chút gì đó tiếc nuối nhìn vị thiếu gia này, thiếu gia làn da y rằng trắng bệch một dạng thiếu máu, tóc tai rối mù, lục y trên thân sớm xộc xệch không ra hình, bất quá nhiêu đó lại vẫn không thể nào che lấp đi khí chất bất phàm trên người, càng thêm đôi mắt rồng như ẩn như hiện thần quang, chỉ là giờ đây nhiều ra chút dại khờ.

Gia đinh là tiếc hận! Không, phải nói là toàn bộ người hầu trong Từ phủ đều sẽ như hắn nhìn vị thiếu gia bây giờ mà tiếc nuối. Bọn hắn thế nhưng có thể bước vào Từ phủ, bước vào Thiên Môn thành trong truyền thuyết này đa phần đều nhờ vào vị thiếu gia này, nhóm bọn hắn số đông đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi thậm chí nhiều người tuổi chưa quá mười xã hội đã yêu thương đánh đập, đều là nhờ vị trước mắt không lớn tuổi thiếu gia này chuộc về đem đến Từ gia.

Mười năm trước vị này cỡ nào thông tuệ, cỡ nào cao quý? Ngoài tu luyện ra lâu lâu đều dạy bọn hắn vô số điều kỳ lạ trên đời, cái gì bảng cửu chương, cái gì định lý pytago. Đều là số kiến thức sau này thực có thể áp dụng vào cuộc sống... Vậy mà giờ đây vị thiếu gia ấy lại điên điên dại dại, sống cũng không ra cái gì kiếp người.

"Thiếu gia, thực mong người sớm trở lại bình thường." Gia đinh một bên nói, một bên đưa cho Trịnh Thiên ăn.

Sau cùng chính là ném viên đan dược của gia chủ đưa cho vào miệng Trịnh Thiên.

Ừng ực...!


P/s: Dự đổi cái cách xưng hô, lấy họ làm chủ.


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.