• 195

Chương 33: Đạo Thư


"Trịnh Thiên! Lão phu cả đời kỳ ngộ, một đường đan đạo lấy làm kiêu ngạo mà phi thăng tiên giới. Cả đời lấy đó làm vinh cuối cùng lại vì nó mà khốn đốn ba vạn năm." Trần đan tôn nhìn Trịnh Thiên nghiêm túc nói ra, sau lời hứa khoảng cách cũng kéo gần lại, xưng hô cũng thay đổi lên.

Trịnh Thiên cũng nghiêm túc nghe vị đan tôn này giảng giải.

"Suy cho cùng đan đạo một mạch cũng chỉ là phụ trợ, lấy đan chứng đạo chỉ có thể dùng một từ để hình dung. "Yếu", yếu đến thương cảm! Lão phu năm đó chính là như vậy mà tìm kiếm luân hồi chi pháp, tìm kiếm tự thân lực lượng để vấn đỉnh trường sinh."

"Ba vạn năm bôn ba, ba vạn năm tìm kiếm, ba vạn năm bế tử quan mà dung hợp chi pháp, thành thì vấn đỉnh tiên lộ, bại thì thân vấn đạo tiêu."

"Có người cười ta ngu xuẩn, ta lại cười bọn hắn không hiểu ta điên cuồng. Bất quá sau đó ta bị đánh một trận, cũng chỉ vì ta quá yếu kém trên tiên lộ."

Trịnh Thiên : ...

"Trời không phụ lòng người có công, ta bôn ba khắp tinh hà, tiên giới gót chân ta đạp muôn chỗ, cuối cùng cũng tìm thấy luân hồi chi pháp «Đoạt Thiên Tạo Hóa đại trận». Cái gì là đoạt thiên, cái gì là tạo hóa? Lão phu dùng vạn năm ra để diễn giải áo nghĩa điều này, cuối cùng vẫn không cách nào hiểu rõ chân lý của nó. Ài! Đáng tiếc a đáng tiếc!"

? ? ?

Liền này?

Trịnh Thiên nghiêm túc im lặng nhìn Trần đan tôn diễn giải áo nghĩa, không hiểu vì sao muốn lao lên đánh lão một trận.

"Đoạt Thiên, Tạo Hóa, vốn nghĩa dễ dàng, nghĩa lý lại thâm sâu mờ ảo, không phải một cái chân tiên nhỏ bé như bản tôn có thể lý giải. Cũng may lão phu lấy ngộ tĩnh siêu việt của mình ra mà phá mở một góc nhỏ công dụng của đại trận, luân hồi chi pháp. Che thiên cơ đoạt lấy tạo hóa, một lần nữa quay mình đi luân hồi."

"Tu Tiên trăm sông đổ về một biển, mấy ai không muốn mình vấn đỉnh trường sinh đâu. Lão phu không ngoại lệ, mượn nhờ Đại trận muốn đi luân hồi, bảo bọc lại toàn bộ ký ức một lần nữa trọng sinh. Có đại trận, có ký ức, lại có công pháp cùng tài nguyên đỉnh cấp, heo chó cũng có thể hóa thành long phụng đi!"

"Lão phu chính vì thế mà lựa chọn đi luân hồi để vấn đỉnh tiên lộ. Mọi thứ đối với lão phu khi ấy thực đầy đủ, thiếu duy nhất chính là một môn đỉnh cấp công pháp thích ứng với trận bàn, lão phu lại đành vất vả bôn ba, ngược xuôi khắp nơi tiên giới để tìm kiếm công pháp. Tiên đế công pháp lão phu cũng có mấy bộ..." Trần đan tôn dần trải lòng về quá khứ của mình.

Này là cố sự tiên giới, khác với lúc trước quá khứ hào hùng tu chân giới lão kể lúc trước.

Trịnh Thiên đứng trước nghe say sưa, đến đoạn tiên đế công pháp đều không khỏi tim đập nhanh mấy hồi. Thực hâm mộ lão giả này, người có bao nhiêu đồ tốt a!

Trần đan tôn cười nói tiếp: "Đáng tiếc! Dù là tiên đế công pháp cũng không cách nào dựng lên đại trận, cùng đường bí lối, lão phu liền bế tử quan, dùng ngộ tĩnh tu lên đan tôn của mình mà bắt đầu sáng tạo công pháp thích ứng với trận bàn, từ tạo hóa đại trận mà bắt đầu cũng từ đại trận mà làm căn cơ để sáng tạo lên công pháp."

Trần đan tôn dừng lại một chút như đang nhâm nuốt quá khứ, có chút gì đó bi ai hiện lên ở khí chất của mình.

"Đoạt thiên tạo hóa đại trận lão phu không biết lai lịch ra sao nhưng lão phu có thể khẳng định đại trận này lai lịch cực lớn, lớn đến mức dù là tiên nhân đứng trước mặt nó cũng chỉ như phàm nhân gặp phải tiên nhân một dạng vậy, so với Thánh hồn châu e rằng cũng cao hơn vài cấp độ."

Ừng ục... Trịnh Thiên nhâm nhi kiến thức tiên giới, những bí mật, những thâm ảo tu tiên, những đồ vật lai lịch to lớn, đối với một người chân ướt chân ráo bước vào tu tiên như hắn, những bí mật này, những đồ vật này là không có tư cách biết đến cũng không có tư cách đi tìm hiểu. Hắn bây giờ như là đứa con nít say xưa nghe gia gia của mình kể về tiên nhân truyền thuyết vậy. Có kích thích, có mong đợi, càng nhiều hơn là hào hứng nhưng chỉ dừng lại nhiêu đó mà thôi, hắn không thực quá để tâm vấn đề này vì đơn giản hắn không có tư cách để tìm hiểu những thứ này.

"Có đại trận là mô phỏng, lão phu lại dùng các tiên đế công pháp làm tư liệu gốc rễ, lại mượn nhờ vạn cuốn công pháp lớn lớn nhỏ nhỏ để dung hợp tạo lên công pháp riêng mình." Trần đan tôn tiếp tục nói.

"Sáng tạo công pháp là dễ dàng nhưng từ xưa đến này sáng tạo đỉnh cấp công pháp lại có mấy người, lão phu tự nhận thiên tư tuyệt đỉnh nhưng cũng không cách nào sáng tạo ra tới, không phải lão phu tư chất không đủ chỉ là kỳ ngộ chưa tới mà thôi."

"Đến cuối cùng trong tuyệt vọng, lão phu lại nhìn ra ánh sáng cuối đường trời. Lão phu nhận ra, dù là đỉnh cấp hay thường thường không có gì lạ công pháp, thậm chí bản thân tọa hóa đại trận, tất cả đều trăm sống đổ về một biển. Đều vì «Đạo» mà sinh ra."

Trịnh Thiên nghe say xưa, đến đây cũng gật đầu đồng ý, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với đạo, thậm chí đều không biết tu tiên là như thế nào đụng đến đạo nhưng các quyển tiểu thuyết ở địa cầu đều nhắc qua «Đạo» từ này.

"Cái gì là «Đạo»? Thế nào tu «Đạo»? Lão phu là biết nhưng chân chính đi tìm hiểu lại gian truân khó dò. Đạo là quy tắc, là trật tự, là ngũ hành cũng có thể là âm dương, thiên đạo cũng tốt, vạn đạo cũng được, tất cả đều quy về bản thân lực lượng, có thể tự thân sinh ra lực lượng cũng có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa. Lão phu cho rằng tu đạo chính là tu thân, tu vạn vật cuối cùng hóa làm tự thân lực lượng." Trần đan tôn giải thích theo bản thân tìm hiểu đạo.

Trịnh Thiên thụ giáo đứng một bên kích động không thôi.

Trần đan tôn lại nói tiếp: "Ba ngàn đại đạo, mười đại quy tắc, từ đâu mà sinh ra? Phía cuối con đường lớn lại là cái gì? Là pháp tắc vẫn là quy tắc? Là trường sinh vẫn là thiên đạo?"

"Có người nói đạo chính là quy tắc nhưng tại sao quy tắc đại đạo lại quy về một con đường mà không phải bao gộp tất cả? Lão phu trầm luân trong vạn năm tìm hiểu áo nghĩa của đạo, bắt lấy tạo hóa đại trận mà tìm kiếm điểm cuối cùng. Nhưng đều là suy nghĩ viển vông, con đường mờ mịt không thấy cuối hoặc có thể lão phu không có tư cách nhìn thấy cuối điểm con đường. Nhưng tất cả không phải là tự thân lực lượng hay sao? Lão phu không có tư cách tìm hiểu nhưng lão phu lại không cam lòng, muốn chứng minh chính mình quan điểm là đúng, bản chất cuối cùng của đạo chính là lực lượng, đạo ban đầu khai sinh cũng từ lực lượng bắt đầu. «Đạo Thư» từ đó mà được sinh ra, để tìm hiểu thế nào là Đạo, là tìm kiếm điểm cuối cùng của con đường, là nắm giữ, là tìm hiểu, quy tất cả về bản thân lực lượng cho mình sử dụng."

"Ba ngàn đại đạo cũng tốt, mười đại quy tắc cũng được, tất cả đều sẽ bị Đạo Thư bắt lấy quy về làm bản thân lực lượng, nói Đạo Thư là công pháp cũng chưa chắc đã đúng, gọi nó là "Vật" cũng chưa chắc đã sai. Bản thân nó hình thành chính là từ Tọa hóa trận pháp diễn hóa mà ra, từ vạn loại công pháp dung hợp mà thành. Lão phu gọi là là tạo hóa công pháp cũng gọi nó là tạo hóa bảo vật, vì Đại đạo mà sinh ra, vì quy tắc mà hình thành, ở đâu có đại đạo quy tắc ở đó có đạo thư, sinh ra mà nắm giữ, tạo lên mà quy hợp."

Trần đan tôn dừng lại một chút, lúc này mới nhìn Trịnh Thiên uy nghiêm cảnh cảnh, giống thiên nhãn nhìn thấu phàm trần, giống cường giả vô thường nhìn kiến hôi con mắt, uy nghiêm không có gì sánh được mà gằn từng chữ cất tiếng nói ra.

"ĐẠO THƯ... KHỞI!!!"

...

Ầm! Ầm!

Bên ngoài, thiên địa biến chuyển, cả Thiên Hi thế giới như lâm vào tận thế tai kiếp, mây đen lớp lớp xen lẫn lôi vân bao bọc lấy toàn bộ Đại lục, đặc biệt ở Vân Vụ Sâm Lâm lôi kiếp dày đặc đánh xuống, xé mở không gian trong tích tắc phá hủy gần hết nơi này. Duy chỉ có Trịnh Thiên xung quanh phương viên trăm dặm là không bị oánh phá, chỉ là Trịnh Thiên dù là dạng linh hồn tách rời với thân thể, không biết vì gì để hắn cảm nhận như có như không đôi mắt để ý tới mình. Một dạng này khiến hắn dù bản thân linh hồn đang tách rời cũng có thể cảm nhận được tự thân tình huống xung quanh, hắn tin tưởng chỉ cần hắn dám vận động cái nhẹ vậy trời cao mây đen bên trên hẳn sẽ không do dự đưa xuống một đạo thiên kiếp đánh hắn hồn phi phách tán, luân hồi cơ hội cũng không có tư cách. Ngay cả ở bên trong cơ thể Trịnh Thiên thánh hồn châu cũng động, giống như hưởng ứng thiên đạo không cho, đại địa không dung ngăn cấm đạo thư xuất hiện một dạng, toàn bộ vùng không gian hỗn độn trong cơ thể Trịnh Thiên dung chuyển, mây mù xáo động, không gian bóp chặt khiến thời gian dường như cô đọng lại.

Trịnh Thiên dù là thân thể hay dạng linh hồn đều không tự chủ một thân mồ hôi lạnh, hắn rùng mình điểm lấy sợ hại cực độ ôm lấy tâm tư, "Phải chết sao?"

Hắn không biết vì sao thiên kiếp đánh xuống lại chỉ chừa ra trăm dặm xung quanh hắn, nhưng hắn cảm nhận được thiên nộ, giống như đang vận tụ một kích cuối cùng đợi chờ đánh xuống người hắn, một kích này đi ra e rằng cả Thiên Hi thế giới cũng theo hắn mà vong.

Thiên Nộ chúng nhân!


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.