• 195

Chương 34: Tiền bối, cuối luân hồi gặp lại!


"Tiền bối, cứu...ta." Trịnh Thiên lòng chìm xuống đáy vực hô lên, nhìn phía trước Trần đan tôn như một cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình.

Đây là cả tinh thần lẫn thể xác bị thiên đạo ý chí kìm hãm khiến hắn tuyệt vọng. Đột nhiên...

"Thánh hồn châu! Ngừng!" Trần đan tôn phía xa quát lớn một tiếng.

Xung quanh linh hồn Trịnh Thiên không gian chợt đổ sụp, cỗ thiên đạo ý chí vừa rồi đều không cánh mà bay, để lại nơi đó linh hồn đang run rẩy Trịnh Thiên.

Thánh hồn châu theo tiếng quát của Trần đan tôn mà sụp đổ, hỗn độn mây mù tản loạn mà ra, giống như không gian đổ nát một dạng đáng sợ.

Răng rắc!

Từng vết nứt không gian vặn vẹo hiện lên, theo âm thanh đổ vỡ vang lên tứ phía, ầm một tiếng đột nhiên trở lại bình thường.

Nói ra thì lâu, thực tế chỉ cái chớp mắt, giống cơn mê một dạng đi qua, Trịnh Thiên trong hỗn loạn ý thức dần thanh tỉnh, nào đâu sụp đổ không gian, nào đâu ý chí thiên đạo, giờ phút này ở đây chỉ còn một đoạn không gian sương trắng, không tia hào nào hỗn độn giống phía trước thời gian kia.

Mộng sao?

Không! Tuyệt đối không phải!

Vì Trịnh Thiên thấy phía trước mình Trần đan tôn, một cỗ hư ảo linh hồn như thể lúc nào cũng có thể tan biến vậy, phía sau đầu lão như ẩn như hiện sách thư mở, đâu đó bên trong còn có đoạn hỗn độn mây mù pha tạp, nhìn trong suốt trang giấy hỗn độn đường viền. - Đạo Thư!

"Khụ khụ... Tiểu tử, lão phu sắp không được, nhanh dùng thần niệm cầu thông với Đạo Thư khiến nó nhận chủ." Trần đan tôn vất vả ho dài một tiếng, nhìn Trịnh Thiên nói ra.

"Được!"

Trịnh Thiên không nói nhiều tiến gần đến Đạo Thư một mét tả hữu, dùng đoạn thần niệm yếu ớt của mình cuốn lên Đạo Thư. Không có gì cảm nhận, chỉ hỗn độn loại cảm xúc, như một đứa bé vừa được sinh ra linh hồn. Trịnh Thiên biết đây hẳn là khí linh giống các truyện tiên hiệp hay nhắc đến, không do dự chút nào Trịnh Thiên cầu thông với khí lính.

"Đạo Thư vì đại đạo mà sinh, vì quy tắc mà thành, vì ta mà chỉ đường dẫn lối, gọi ngươi là Thiên Đồ đi." Trịnh Thiên cầu thông với khí linh.

Hắn cũng không cảm nhận thấy khí linh đáp lại mình, chỉ là hẳn khẳng đỉnh Đạo Thư này đã là Vật của hẳn, ở đâu đó trong linh hồn có một loại liên kết, hắn thậm chí có thể cảm nhận ra cảm xúc của Đạo Thư. Là vui vẻ khi được đặt tên, giống như đứa bé vừa được cho kẹo ngọt cảm xúc.

Phù!

"Thiên đồ, đến!" Trịnh Thiên hô một tiếng.

Đạo Thư vốn đang trên đầu lão giả thoáng chốc lại hiện trên tay của Trịnh Thiên, trong suốt bìa dày xám tro đường viền gấp gọn nằm trong tay.

"Khụ, khụ, khụ..." Trần đan tôn như chút được gánh nặng mà kịch liệt ho khan, cả thân thể càng ngày càng mơ hồ.

"Tiền bối, ngài không sao chứ?" Trịnh Thiên lo lắng hỏi ra.

Trần đan tôn khua tay, "Không có gì đáng ngại, chỉ là thời gian không còn nhiều."

"Tiền bối, thật không còn cách nào khác sao?"

"Không cần để ý đến ta, tới nói chút chuyện chính sự." Trần đan tôn từ chối cho ý kiến.

Trịnh Thiên cũng không nói tiếp, yên lặng xuống nghe di ngôn của Trần đan tôn, vật đã đến tay nhưng hắn thật không có gì vui vẻ, nợ ân tình là thứ hắn cả đời đều không muốn dính dáng đến. Hiển nhiên hắn đã nợ người một cái ân tình.

Ài! Đợi sau này cường đại lại đi thực hiện lời hứa với lão vậy." Trịnh Thiên trong lòng thầm than một tiếng.

"Tiểu tử, này là Đạo Thư đi." Trần đan tôn đôi mắt âu yếm không rời quyển Thiên đồ.

Lão tuy là người tạo ra nó nhưng cũng lại là lần đầu tiên nhìn thấy nó. Này có bao luyến tiếc!

"Phải! Nó gọi là Thiên đồ." Trịnh Thiên gật đầu khẳng định.

"Tốt! Tốt! Tên Không sai! Ha ha, không uổng công lão phu bao năm đúc tạo, bất phàm a!" Trần đan tôn cười to yêu thích nói ra.

"Tiền bối, vừa rồi là xảy ra chuyện gì?"

"Một góc tương lai đi. Đạo Thư vừa ra thiên địa không chấp chứa, ta làm thánh hồn châu dung hợp với Đạo Thư che đậy đi thiên đạo ý chí, chỉ đáng tiếc cũng hủy đi viên thánh hồn châu này."

Trịnh Thiên: ...

Có chút gân gà a! Một món bảo vật có thể giúp hắn xuyên không lại cứ vậy dễ dàng bị hủy, ngay cả bản thân hắn còn chưa kịp sử dụng lần nào. Cùi bắp thánh hồn châu!

"Trước kia đạo thư chưa hình thành ta cắm gửi toàn bộ vào thánh hồn châu, về sau hình thành ngay cả ta cũng không nghĩ tới thánh hồn châu loại này bảo vật cũng dung không được Đạo thư, hoặc nói thánh hồn châu không có tư cách chấp chứa Đạo thư." Trần đan tôn cười khổ một tiếng.

"Cũng may thánh hồn châu sụp đổ, hỗn độn mây mù che lấp đi thiên cơ, ổn thỏa giúp đạo thư giấu đi tồn tại, nếu không đợi sau nay ngươi trở về thân thể một khắc kia, thiên đạo tuyệt không bỏ qua ngươi, bỏ qua đạo thư thứ có thể uy hiếp đến bản thân thiên đạo."

"Đáng tiếc là thánh hồn châu năng lực, không những giúp linh hồn chủ nhân cường đại, càng là một kiện khó lường bảo vật, đến ngay cả ta cũng chưa thật sự biết đến công dụng của nó, bằng chứng là vừa rồi có thể giúp chúng ta nhìn thấy một góc của tương lai. Chập chập, nhìn thấy tương lai bảo vật có bao nhiêu lợi hại a, bét nhất ở tiên giới ta chưa từng nghe qua loại bảo vật nào như vậy. Ha ha, bất quá nó càng lợi hại càng chứng minh cho Đạo thư của ta bất phàm." Trần đan tôn vui buồn đan xen, cười ha hả nói ra.

Là của ta a!

Trịnh Thiên nhả rãnh một câu.

Bất quá vấn đề ra tới, Thiên Đồ bất phàm không có gì nghi ngờ, chỉ là lấy hắn tư chất không cách nào tu luyện, không cách nào sử dụng nó a.

"Tiền bối, tư chất ta ngu xuẩn thật khó mà có thể tu luyện, trước kia ta vốn muốn mượn nhờ linh khí rèn thể để phá mở linh mạch, sau đó lại mượn nhờ linh khí cưỡng ép ra thần niệm để nhắm tìm kiếm linh mạch. Chỉ là bây giờ ta lại không có tự tin như vậy, Đạo Thư là bất phàm nhưng cũng phải bất phàm người mới có tư cách sử dụng nó, dù nhận ta làm chủ nhưng cũng không phải ta có thể dùng, bét nhất nó là theo đại đạo cùng quy tắc mà sinh ra, chỉ khi ta trúc cơ trước đó ta là không cách nào điều khiển nó giúp ta tu luyện." Đây là Trịnh Thiên đạt được cơ bản Thiên Đồ vận hành phương thức.

"Yếu kém?" Trần đan tôn nhìn Trịnh Thiên nghi ngờ nói ra.

"Tạp chất ngũ hành linh căn." Trịnh Thiên trả lời.

"Tiền bối người nhưng có cách nào tăng lên tư chất sao?"

Trần đan tôn nghe vậy bỗng híp mắt cười: "Có a!"

"Thật? Mời tiền bối chỉ cách tăng lên ta tư chất." Trịnh Thiên trịnh trọng yêu cầu.

Trần đan tôn gật đầu trả lời: "Theo lão phu đi đầu thai luân hồi a."

"Ầy, coi như ta chưa nói gì."

Lão già chết tiệt, chết đến nơi vẫn không đứng đắn...

"Hừ! Tiểu tử, linh căn là trời sinh tư chất, muốn tăng tư chất không phải người si mơ tưởng hay sao, có thể tăng lên tư chất vậy làm cái gì phàm nhân, tu tiên hết không phải được rồi." Trần đan tôn nói ra.

"Còn nữa, thánh hồn châu phá mở, nơi này trả lại là thần hồn của ngươi, ta tuy chỉ là cái linh hồn phàm nhân không biết ngươi tư chất là gì nhưng lấy kiến thức tiên giả, tạp chất linh căn thần hồn vô pháp có thể rộng lớn như thế này."

Vừa nói hắn vừa chỉ dày đặc sương mờ phía xa, nhìn cẩn thận đều thật giống lớn một không gian.

Ý gì? Trịnh Thiên ngây ngẩn.

"Không được! Lão phu thời gian đến, sắp phải đi luân hồi. Tiểu tử ngươi tư chất cực cao, hy vọng ngươi có thể bình an trở thành một phương cường giả, sau lại đi thực hiện lời hứa với ta." Trần đan tôn thân hình càng ngày càng mờ ảo, theo góc độ ánh nhìn cả thân sớm hòa tan với thiên địa, chỉ còn lại phía trên đầu người.

"Tiểu tử! Cuối luân hồi gặp lại." Trần đan tôn cười hét lớn một tiếng, theo giọng nói ngừng lại cũng biến mất theo đất trời.

? ? ?

Ơ! Cứ vậy thật đi luân hồi rồi?!

Trịnh Thiên không biết vì gì lòng lại có chút nặng nề, ý thức lại hỗn loạn theo lời nói của Trần đan tôn. Thiên phú cực cao? Ý gì? Tạp chất ngũ hành linh căn là cái siêu cấp thiên tài?

Tin ngươi cái tà!

Trịnh Thiên thở dài một tiếng thu lại tiếng lòng, hướng phía trước Trần đan tôn nơi vừa đứng mà biến mất vái chào thật sâu một cái.

"Tiền bối, cuối luân hồi gặp lại!"


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.