• 1,108

Chương 349: Chuẩn bị hôn lễ


Ba Thẩm ngạc nhiên nhìn Lâm Sở Sênh, sau đó lập tức chỉ tay vào cô,
Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, câu này quả không sai.

Lâm Sở Sênh chỉ cười, sau đó uống cạn sạch chén trà như thể đang uống nước lọc.


Tôi chỉ báo thù mà thôi. Con t3ôi chết không rõ ràng, sao tôi có thể để cho họ kết hôn vui vẻ được chứ?
Lâm Sở Sênh nói, sau đó tự rót cho mình thêm một ch9én trà nữa.
Mẹ Thẩm chỉ không thích quản chuyện bên ngoài chứ không phải là người ngu. Lâm Sở Sênh đến đây có mục đích gì, bà cũng đoán được sơ sơ vài phần.
Lâm Sở Sênh từ từ ngồi thẳng dậy, lấy một chiếc dao nhỏ ra,
Con dao này tôi đã ngâm penicllin rồi, tôi nghĩ là bà hiểu rõ ông ta hơn tôi, bà tự tính toán xem ngày mai nên làm gì đi.

Sau khi nghe lời mẹ Thẩm nói, Lâm Sở Sênh thật sự rất muốn nhặt hộp giữ ấm dưới đất lên đập vào người mẹ Thẩm.
Nhưng mà Lâm Sở Sênh vẫn nhịn được. Cô kéo ghế ra ngồi trước mặt mẹ Thẩm đang rất chật vật,
Ngày mai sẽ đổi thành lễ kết hôn của Thẩm Mạc, việc này là do tôi thúc đẩy. Bà cũng biết là bây giờ tôi chẳng còn con át chủ bài nào cả, nhưng Thẩm Mạc vẫn còn yêu tôi. Bà nói xem nếu ngày mai tôi giả vờ yếu ớt trước mặt Thẩm Mạc, bảo anh ấy bỏ Cam Như Ý trước mặt mọi người thì sẽ thế nào?

Bảo sao Thẩm Mạc lại thích Lâm Sở Sênh đến mức chết đi sống lại như vậy, nói chuyện với người thông minh thoải mái thật. Nghĩ đến điểm này, ba Thẩm vô thức nhìn lên trên lầu. Cửa phòng của mẹ Thẩm vẫn luôn đóng chặt, khiến cho người ta có cảm giác rằng cánh cửa đó lúc nào cũng bị đóng như vậy, vĩnh viễn không bao giờ được mở ra.
Buổi chiều, Lâm Sở Sênh thật sự rất bận rộn, cô tự tay làm từ việc chọn nguyên liệu cho đến việc nấu nướng, người giúp việc thì tách ra, bọn họ tự nấu cho bản thân ăn, còn Lâm Sở Sênh nấu cho mình và ba Thẩm ăn.
Có lẽ là vì trong món khai vị có quả sơn trà nên bữa cơm này ba Thẩm đã ăn rất no.
Sau khi ăn xong, Lâm Sở Sênh lại bảo người giúp việc lấy thêm vài món ngon nhất và cháo để cho vào hộp giữ nhiệt, sau đó cô cầm hộp cơm chỉ lên cửa phòng mẹ Thẩm,
Tôi phải lên trên đó, tránh để ngày mai lại làm trò cười cho thiên hạ.


Đúng vậy.
Lâm Sở Sênh cười gật đầu,
Chúc anh hạnh phúc đến răng long đầu bạc.

Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, tựa như muốn nhìn ra cảm xúc anh cần trong mắt cô.
Mặc dù Lâm Sở Sênh chưa đạt đến trình độ của đầu bếp, nhưng vì cô đã bằng lòng bỏ tâm tư ra để làm từ trình tự đến việc chọn nguyên liệu, có cách hiểu độc đáo của riêng mình, mà ba Thẩm cũng chưa từng nếm thử mùi vị của những món này bao giờ.
Những nguyên liệu nấu ăn này đều rất đắt đỏ, nhưng Lâm Sở Sênh lại nấu ra những món rất thanh đạm, hoàn toàn không có cảm giác ngấy.
Còn về việc mẹ Thẩm có chịu cất con dao nhỏ kia hay không thì đó là việc của bà. Nếu bà vẫn ngu ngơ, không chịu phản ứng gì thì Lâm Sở Sênh cảm thấy mẹ Thẩm bị người ta đối xử như thế cũng đáng đời.
Lâm Sở Sênh nhấc tay lên nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, phải về nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn dậy sớm.

Con của bà không làm gì sai, vậy con của tôi thì có chắc? Cũng chỉ vì bà ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân, ngày nào cũng giả vờ thanh cao, không muốn để ý đến bất kì điều gì phiền muộn nên mới bị người khác lợi dụng, hại chết con tôi! Bây giờ bà lại đi nghe người khác xúi giục, uống thuốc tự tử.
Lâm Sở Sênh càng nói càng tức, ánh mắt đỏ ngầu hết lên.

Bà chết là xong chuyện rồi, còn người sống thì sao? Người sống sẽ phải đau khổ bất an vì cái chết của bà! Bà đã không quan tâm gì đến con mình, vậy thì sống chết của anh ấy có liên quan gì đến bà chứ?
Lâm Sở Sênh nói một mạch hết những lời trong lòng mình ra.
Sau khi vào, cô liền đóng cửa lại.
Mẹ Thẩm ngồi trên giường, bên ngoài ồn ào như vậy nhưng bà vẫn cầm sách, đọc rất chăm chú.
Ánh mắt Lâm Sở Sênh lóe lên tia sáng khác thường,
Tôi không hiểu Cam Như Ý nhưng nghe nói là cô ta rất hiếu thắng, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho Thẩm Mạc, hơn nữa còn có tên ngu ngốc dễ kích động là Cam Cửu kia nữa, chưa chắc Thẩm Mạc đã chiếm được ưu thế.

Lâm Sở Sênh nghiêng người về phía trước,
Tôi đã chọn xong dao rồi, là một con dao rất bình thường, mặc dù không được sắc cho lắm nhưng cũng đủ để đâm người. Đến lúc đó nhân lúc loạn lạc, tôi đâm thẳng một nhát vào ngực Thẩm Mạc, có lẽ cũng không phải là chuyện gì khó.

Lâm Sở Sênh lên lầu, bây giờ cô đã trở thành tâm phúc của ba Thẩm nên người đi vào phòng mẹ Thẩm không cần gõ cửa lại chính là cô. Cô đi lên, cứ thế mở cửa ra, cửa không mở thì gọi người lên phá khóa.
Dù sao thì Lâm Sở Sênh cũng nghênh ngang như đi vào phòng mình vậy.
Ai có thể sống đến tuổi này rồi thì kiểu gì cũng có vài chuyện vướng mắc trong lòng. Mà thói quen của mỗi người trưởng thành được hình thành đều có quan hệ rất mật thiết với những chuyện ấy.
Mẹ Thẩm khóc, có cảm giác như bà còn thở không ra hơi… Khóc được khoảng một tiếng, cháo trên đầu cũng khô gần hết rồi mẹ Thẩm mới bình tĩnh trở lại. Bà khịt mũi, cố gắng khiến giọng nói mình trở nên ổn định,
Cô muốn tôi làm gì?

Ít ra thì nhìn biểu cảm của bà có vẻ rất tập trung.
Lâm Sở Sênh nhìn mẹ Thẩm từ trên cao xuống, sau đó đưa tay ra, đổ hết đồ ăn trong hộp giữ nhiệt lên đầu mẹ Thẩm.
Lâm Sở Sênh ném thẳng hộp giữ nhiệt xuống đất, dù sao thì mấy món ăn này và cháo cũng đều không nóng, trừ việc hơi khó chịu ra thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Sao thế? Người không sợ chết nhưng mới có thế thôi mà giờ đã không chịu nổi rồi à?

Lâm Sở Sênh vừa nói với giọng điệu lấp lửng này, phản ứng đầu tiên của mẹ Thẩm đó là nhìn xuống bụng cô, sau đó cơn giận của bà dần dần biến mất,
Nếu làm vậy có thể khiến cô thoải mái thì cô cứ làm những gì mình muốn, tôi chẳng có lời nào để nói.

Đã nói đến mức này rồi thì phần sau cũng chẳng cần phải bàn nữa.
Lâm Sở Sênh đưa áo khoác cho người giúp việc cầm lên lầu,
Được rồi, không nói mấy chuyện không vui nữa. Hôm nay tôi về sớm, tối nay tôi sẽ đích thân xuống bếp, mời ông nếm thử tay nghề của tôi.

Đúng sáu giờ chiều, Lâm Sở Sênh đúng giờ dọn cơm, mười hai món ăn dần dần được bày ra bàn, món nào cũng có đủ cả màu sắc lẫn hương vị.

Tôi nghe nói là hôm nay cô tốn hơn mười nghìn tệ tiền mua nguyên liệu, không biết món ăn cô nấu sẽ có hương vị thế nào đây?
Ba Thẩm vừa nói vừa cười gắp món ăn gần mình nhất.
Cháo ở trên đầu bà cũng dần rơi hết xuống.
Vốn dĩ chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, nhưng mẹ Thẩm lại dần khóc nấc lên, càng về sau bà lại càng gào to hơn.
Lâm Sở Sênh hạ thấp giọng,
Bà giết con tôi, tôi sẽ giết con bà, lúc đó chúng ta sẽ huề nhau, cùng lắm thì tôi cũng như bà mà thôi, bà cứ thoải mái làm những gì bà muốn.

Mẹ Thẩm nghe xong, đồng tử lập tức co mạnh lại.
Vì cô rót khá nhanh nên lá trà cũng bị tràn vào chén theo, Lâm Sở Sênh liếc nhìn, sau đó ném cả chén trà 6vào thùng rác.
Không biết ông có đồng ý không?

Ba Thẩm vẫn nhấm nháp trà của mình như cũ,
Tất nhiên là tôi đồng ý 5rồi.

Nói xong những lời cần nói, Lâm Sở Sênh quay người rời đi.
Sau khi đi xuống dưới, cô còn gọi một người giúp việc lên để thu dọn sạch đống bừa bộn trên người mẹ Thẩm.
Thật ra Lâm Sở Sênh không giỏi nấu cơm, nhưng con người luôn bị ép phải trưởng thành.
Khi quá muốn giành được một thứ gì đó thì chúng ta sẽ bất giác chủ động làm một số chuyện mà trước đây mình không am hiểu.
Ba Thẩm lập tức hiểu ý của Lâm Sở Sênh.
Ngày mai tuyên bố thân phận của Lâm Sở Sênh thì tốt nhất là nên có sự phối hợp của mẹ Thẩm, bây giờ xem ra thì mẹ Thẩm rất cần chỉnh đốn lại trạng thái của mình.

Tôi rất vinh hạnh.
Ba Thẩm cười gật đầu.
Ông ta luôn cảm thấy nói chuyện phiếm với người trẻ tuổi rất vui, giống như lập tức được quay lại thời còn trẻ vậy.
Không có người mẹ nào là không xót con, dù mẹ Thẩm luôn muốn mình là thánh nhân, nhưng thánh nhân thì sao chứ, bà không phải là Phật, không thể coi tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Tay mẹ Thẩm run run,
Mấy chuyện này đều là lỗi của tôi, sao cô phải trả thù Tiểu Mạc chứ?


Đúng, là do bà sai, tất cả đều là lỗi của bà.
Đúng lúc nội tâm mẹ Thẩm sắp sụp đổ thì Lâm Sở Sênh lại nâng cao giọng lên, hoàn toàn lấn áp bà.
Cháo trên đầu mẹ Thẩm nhỏ giọt xuống, thấm ướt hết cả chiếc chăn của bà.
Mắt mẹ Thẩm không có tiêu cự, cứ thế nhìn về phía trước, sau đó nước mắt dần dần chảy ra khỏi hốc mắt…
Đêm qua Thẩm Mạc về nhà mới biết, hóa ra hôm nay anh phải kết hôn rồi.
Khi đi xuống, vừa hay anh lại gặp được Lâm Sở Sênh,
Anh nghe nói là em đã đề nghị bọn anh kết hôn?
Vừa thấy Lâm Sở Sênh, anh liền để hoa đón dâu sang một bên.
Đang nói dở thì nhà họ Cam gọi điện đến nói là Cam Như Ý đã đồng ý với lời đề nghị của nhà họ Thẩm, lễ đính hôn ngày mai sẽ đổi thành lễ kết hôn. Lúc này Lâm Sở Sênh lại càng phải nói chuyện với mẹ Thẩm.
Chắc chắn là bây giờ ba Thẩm cũng sẽ rất bận rộn, giờ này Thẩm Mạc vẫn còn đang nhịn đói để tăng ca ở công ty. Hơn nữa chắc chắn là ba Thẩm cũng sẽ không làm ra chuyện gì xấu ảnh hưởng đến Lâm Sở Sênh, cho nên có rất nhiều chuyện cần ông ta tự tay quyết định.
Ăn một miếng.
Ba Thẩm mở to mắt.
Cháo và các loại đồ ăn cứ như vậy mắc hết lên mặt bà.
Mẹ Thẩm hít sâu một hơi, lau mặt rồi phẫn nộ nhìn Lâm Sở Sênh,
Cô muốn làm gì?

Ngày hôm sau.
Lâm Sở Sênh dậy từ sáng sớm, bận rộn một lúc lâu ở dưới bếp, tự mình nấu bát cháo tổ yến đưa lên cho ba Thẩm. Nói là gần đây ông ta đã phải bận tâm nhiều việc nên cô mang món này lên cho ông ta tẩm bổ.
Nhưng kết quả trừ vẻ tươi cười ra thì anh lại chẳng thấy gì cả.

Thẩm Mạc tức giận nhặt hoa lên, anh quay người, sải bước rời đi.

Lâm Sở Sênh liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Mạc, xã hội này kì lạ thật đấy, người cô tưởng rằng sẽ đi đến cuối đời với mình lại có thể đi cưới người khác trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.