• 1,113

Chương 344: Cô ấy rất thích hợp


Giang Mộ Tuyết gật đầu.

Sau khi món ăn được bưng lên, mới ăn được vài miếng thì Tần Phong lại nói:
Hôm nay ngoài việc giới thiệu Tiểu Tuy8ết cho các cậu thì tôi còn một chuyện quan trọng nữa.


Lúc trước em còn định nói chuyện phù rể với anh, hôm nay nhân dịp này quyết định luôn đi.
Giang Mộ Tuyết mở miệng nó5i.
Nghe thấy phù rể, đôi mắt của Phùng Tiêu bỗng sáng rực lên:
Phù rể? Vậy có phải là cũng có phù dâu không?

Anh ta còn nhớ năm đó lúc mới vào Đại học J, Tần Phong bị thương phải chống gậy đến báo danh. Sau này anh ta mới biết Tần Phong bị bố đánh, bởi vì anh có một người bạn gái mà người nhà không thích, còn vì cô gái đó đi du học nước ngoài.
Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ kết hôn với Diệp Linh Khê, cũng sẽ chỉ lấy Diệp Linh Khê, ai ngờ mới mấy năm ngắn ngủi mà cô gái vốn ở bên cạnh mình lại biến thành chị dâu của mình.
Hút hơn nửa cây thuốc, Phùng Tiêu gảy điếu thuốc, nhìn Tần Phong rồi mở miệng hỏi:
A Phong, lần này cậu nghiêm túc đấy hả?


Trông tôi giống không nghiêm túc lắm sao?


Tiểu Tuyết, bọn anh ra ngoài một lát.

Giang Mộ Tuyết gật đầu, cô kéo nhẹ tay anh:
Thực ra các anh không cần ra ngoài đâu, hút ở đây cũng được.


Tiểu Tuyết là người thành phố Cẩm.
Tần Phong thản nhiên nói.
Suýt chút nữa thì Vương Gia Hủ cắn vào lưỡi mình, người thành phố Cẩm, đây là duyên phận gì thế này.
Ngoài phòng.
Nhà hàng có một gian hút thuốc dành riêng cho khách hàng.
Giang Mộ Tuyết hỏi tiếp:
Lúc trước quên không hỏi, các anh học trường đại học nào vậy?

Vương Gia Hủ cười đáp:
Đại học J.

Tần Phong cầm thuốc lá, nhưng anh lại đứng lên:
Đi ra ngoài.

Phùng Tiêu vừa ngậm thuốc lá vào miệng, nhìn Giang Mộ Tuyết bên cạnh Tần Phong, anh ta cũng hiểu ý đứng lên.
Mà Tần Phong lại lớn hơn cô hai khóa, vậy nên lúc anh tới thành phố Cẩm học thì cô vẫn đang học cấp ba.

Có vẻ như cô Giang rất ngạc nhiên thì phải?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Mộ Tuyết, Vưu Mộc không kìm được hỏi.




Đám cưới của tôi không phải là ngày hội xem mắt.
Tần Phong lên tiếng nói.
Đại học J??
Chẳng phải đại học J ở thành phố Cẩm sao? Giang Mộ Tuyết ngạc nhiên nhìn Tần Phong, anh học đại học bốn năm ở thành phố Cẩm à?
Cả nhóm nhanh chóng uống hết một chai rượu vang, Tần Phong lại gọi nhân viên tới lấy thêm một chai nữa.
Rượu vừa được mang lên thì Phùng Tiêu ném một điếu thuốc cho Tần Phong.

Ừm, tôi và cô ấy môn đăng hộ đối, bà nội tôi cũng rất thích cô ấy.

Phùng Tiêu không biết phải nói gì, anh ta luôn cảm thấy kể từ khi về nước Tần Phong trông thì có vẻ như không thay đổi gì cả, nhưng thực tế lại thay đổi rất nhiều. Đối với Tần Phong của trước kia, cái gì mà môn đăng hộ đối, cái gì mà ý kiến của người nhà, tất cả đều dẹp sang một bên, nếu không thì sao anh lại ở bên Diệp Linh Khê nhiều năm như thế?

Đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức vào ngày mùng mười tháng sau, ai phải đi l3àm thì xin nghỉ trước đi, xa quá thì tôi có thể bao vé máy bay, tóm lại là không được vắng mặt.

Đúng là… đả kích liên hoàn.
Phùng Tiêu bĩu môi, tìm được vợ rồi thì không thể quan tâm đến bọn độc thân bên cạnh được sao?
Giang Mộ Tuyết nhìn Vương Gia Hủ và Vưu Mộc, cô chớp mắt:
Bạn của tôi đều đang độc thân.

Phùng Tiêu ngây ra một lát mới hiểu rằng anh đang nói đến Giang Mộ Tuyết.

Thích hợp?

Phùng Tiêu đi theo sau anh.
Thấy Vương Gia Hủ và Vưu Mộc ngồi nguyên tại chỗ, Giang Mộ Tuyết hỏi bọn họ:
Hai anh không đi sao?

Phùng Tiêu bị lườm một cái, chỉ có thể lúng túng sờ đầu.
Vương Gia Hủ cũng cạn lời nhìn Phùng Tiêu. Hôm nay Tần Phong dẫn Giang Mộ Tuyết tới, lại còn chọn nơi như thế này, rõ ràng là không muốn để cô biết tình hình thực tế lúc bọn họ gặp nhau. Bình thường anh ấy được xưng là
vua bẩn
mà còn không dám mở miệng nói một câu, vậy mà Phùng Tiêu còn dám ám chỉ tới chủ đề mờ ám này, đúng là không có mắt nhìn.

Ừm, lâu lắm rồi tôi không gặp người đàn ông nào không hút thuốc lá, thói quen sinh hoạt của các anh rất tốt.

Được rồi, câu này của Giang Mộ Tuyết đẩy anh vào thế bí thật rồi.
Cứ có cảm giác lời nói của anh ta mang theo ẩn ý nào đó.
Tần Phong lườm anh ta một cái, không tiếp lời anh ta nữa mà nghiêng người giải thích với Giang Mộ Tuyết:
Chỉ có lão Phùng và anh là người thành phố Vân, Vương Gia Hủ là người thành phố Hải, Vưu Mộc là người thành phố Phong, hôm nay mới từ thành phố Phong tới.

Phùng Tiêu lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, rồi lại châm giúp cho Tần Phong.
Phùng Tiêu hít mạnh vài hơi, vừa rồi anh ta thực sự phải nhịn rất khó chịu.

Nhưng tôi nhỏ hơn các anh hai khóa, lúc lên đại học thì tới thành phố Vân. Các anh thì sao, cũng là người thành phố Vân giống Tần Phong chứ?

Phùng Tiêu cảm thấy thú vị, mở miệng nói:
Ha ha, có nghĩa là lúc cậu tới thành phố Cẩm thì vợ cậu vẫn chưa thành niên đâu.

Mấy 9người đang ăn cơm nhưng lại đột nhiên cảm thấy thứ mình ăn không phải cơm, mà là chanh().
() Người Trung Quốc thường dùng cụm từ
ăn ch6anh
tỏ ý ghen tỵ.
Phùng Tiêu nở nụ cười:
Ý tôi không phải như thế, tôi chỉ cảm thấy đột ngột, dù sao trước kia cậu và cô Diệp…
Phùng Tiêu thức thời không nói tiếp nữa.
Khuôn mặt của Tần Phong vẫn rất bình thản, anh nhẹ nhàng hà ra một làn khói:
Cô ấy rất thích hợp.

Lúc ở bộ phận quan hệ công chúng cô cũng từng bị Tiết Thái Vi kéo đi xã giao mấy lần, những người đi ăn ở đó không hề có ý thức như vậy, mới ăn được một nửa là trong phòng đã nghi ngút khói thuốc lá, cô cũng quen rồi.
Tần Phong cười vỗ nhẹ vào vai Giang Mộ Tuyết, nhưng anh vẫn xoay người ra ngoài.
Bởi vì tất cả đều từng ở thành phố Cẩm nên bầu không khí vốn im ắng không mấy tự nhiên như tìm được một điểm đột phá.
Thế là chủ đề dễ dàng được chuyển tới khoảng thời gian bọn họ học ở thành phố Cẩm, tuy rằng chỉ là cuộc sống đại học bình thường, nhưng Giang Mộ Tuyết lại nghe rất chú tâm, mặc dù cô biết bọn họ đã cố ý không nhắc đến Diệp Linh Khê.
Dù sao cô cũng loại trừ Phùng Tiêu rồi.
Phùng Tiêu không biết suy nghĩ thực sự của Giang Mộ Tuyết, chỉ nghe thấy cô nói là phù dâu còn độc thân. Vừa rồi anh ta còn cảm thấy ghen tỵ, bây giờ lại bỗng mong chờ đến đám cưới của hai người này.

Đương nhiên là có chứ, tôi tìm hai người bạn tốt làm phù dâu.
Giang Mộ Tuyết cười đáp.

Vậy bây giờ có ba phù rể mà chỉ có hai phù dâu thì khác nào sư nhiều cháo ít?

Vương Gia Hủ đang định trả lời thì Vưu Mộc lại nói trước:
Bọn anh không hút thuốc lá.

Vương Gia Hủ tức tối nhìn anh ấy, đù má, anh định nói là đợi bọn họ về là anh sẽ đi.
Đúng là ông trời thích trêu đùa con người.


Vậy tình cảm thì sao?
Phùng Tiêu lại hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.