• 1,113

Chương 345: Song hỉ lâm môn


Tần Phong trở lại phòng, nhưng Giang Mộ Tuyết không ở trong phòng.

Thấy Tần Phong vào phòng, Vương Gia Hủ nói:
Vợ cậu ra ngoài 8nghe điện thoại rồi.


Tần Phong gật đầu ngồi lại chỗ cũ.

Vẫn đang hút thuốc.

Rõ ràng hai người cùng ra ngoài với nhau, nhưng thời gian Phùng Tiêu hút thuốc lại lâu hơn hẳn.

Giang Mộ Tuyết không ngờ rằng Tần Phong sẽ uống say.
Thực ra thời gian ăn uống không dài, nhưng lúc kết thúc thì năm người bọn họ đã uống những bốn chai rượu vang, trong đó không tính Giang Mộ Tuyết, bởi vì một mình Tần Phong đã uống lượng rượu của hai người rồi.
Lúc Giang Mộ Tuyết lấy thẻ của Tần Phong đi thanh toán với nhân viên thì cô mới hiểu vì sao bọn họ lại uống nhiều như vậy. Cô hoài nghi lòng ghen tỵ của mấy anh chàng FA này với cô và Tần Phong đã xả hết vào việc gọi món rồi.
Giang Mộ Tuyết liếc nhìn Diệp Linh Khê, trực tiếp hỏi Tần Diệp:
Hôm nay anh họ cũng dẫn cô Diệp và hai bác tới đây ăn cơm ạ?

Không đợi Tần Diệp trả lời, Tằng Tụng Hoa đã lên tiếng trước:
Ôi cháu xem trí nhớ của bác này, quên nói với các cháu, hai ngày trước đã quyết định thời gian tổ chức đám cưới của Tiểu Diệp rồi, thế là hai bác mới hẹn ông bà thông gia đi ăn cơm.

Giang Mộ Tuyết cũng cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ đám cưới của Diệp Linh Khê và Tần Diệp lại được quyết định nhanh như thế, vậy thì hành động của Diệp Linh Khê lần trước là thế nào đây?
Thấy chỉ còn lại mấy người bọn họ, Vương Gia Hủ vội vàng dịch 3lại gần Tần Phong, nháy mắt ám chỉ với anh:
Hai người đã đăng ký kết hôn rồi, chuyện gì nên làm cũng làm cả rồi chứ…

Tần Phon9g không nói gì cả, nhưng dáng vẻ như thể đang nói biết rồi còn hỏi.
Vương Gia Hủ lại bắt đầu ghen ghét:
Không thể phủ nhận rằn6g dáng vợ cậu rất tốt, mấy anh em đều rất hâm mộ cậu!

Trông có vẻ như họ đang chào tạm biệt nhau sau một bữa ăn.
Giang Mộ Tuyết không hề dừng chân, cô đi tới cạnh xe, lấy chìa khóa xe trong tay Tần Phong ra, mở cửa xe đẩy anh vào ghế sau.
Cô ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe thì bỗng thấy Diệp Linh Khê nhìn về phía này, ngay sau đó là Tần Diệp.
Nhìn thấy cô, trên mặt Tằng Tụng Hoa cũng hiện lên nụ cười:
Tiểu Tuyết, sao cháu lại ở đây?

Giang Mộ Tuyết cười:
Hôm nay anh Phong và cháu liên hoan với bạn anh ấy ở đây. Vừa rồi anh Phong uống nhiều quá, có thể sẽ không tới chào hỏi hai bác được, cháu thay mặt anh ấy xin lỗi hai bác.

Tằng Tụng Hoa luôn rất hài lòng về sự lễ phép của Giang Mộ Tuyết, bà ấy xua tay và nói với vẻ mặt ôn hòa:
Không sao, thanh niên các cháu chơi vui là được rồi.

Nghe thấy từ
chị dâu
này của cô, biểu cảm của Diệp Linh Khê trở nên cứng ngắc. Cô ta bất giác nắm chặt tay, nhưng Tần Diệp đứng bên cạnh lại cười và nắm lấy tay cô ta.
Cơ thể của Diệp Linh Khê cứng đờ lại.

Em dâu không cần chúc mừng anh, dù sao chúng ta thế này cũng là song hỉ lâm môn.

Giang Mộ Tuyết ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bọn họ, mãi đến khi người nhà Diệp Linh Khê lên xe đi khỏi đó, bố mẹ Tần Diệp cũng quay đầu lại nhìn.
Nửa phút sau, Giang Mộ Tuyết vẫn quyết định tắt máy đi, mở cửa đi ra ngoài.
Cô bước nhẹ nhàng tới trước mặt bọn họ, cất tiếng gọi:
Bác gái, bác Cả.

Tần Phong nhớ tới những gì mà anh nói với Giang Mộ Tuyết trước khi ra ng5oài, không nói thêm câu nào nữa.

Ngày mùng mười tháng sau có phải là mùng hai tháng mười một không?
Vưu Mộc yên lặng nãy giờ, anh bỗng hỏi một câu.

Ừm, là ngày mùng hai tháng mười một.


Hình như trùng ngày với đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Phong, tôi sẽ cố gắng sắp xếp để đến đám cưới của cậu.


Nhà họ Phong đó hả?


Ừm.

Tới ngày nay, số người họ Phong trong nước càng ngày càng ít, nhà họ Phong ở thành phố Phong là một mạch nguyên vẹn nhất.
Vưu Mộc nói như vậy thì hiển nhiên là nhà họ Vưu và nhà họ Phong có quan hệ với nhau, đến mức vào ngày đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Phong, Vưu Mộc nhất định phải có mặt.
Vương Gia Hủ ngơ ngác nhìn Tần Phong, đang định mở miệng hỏi thì Giang Mộ Tuyết lại đẩy cửa bước vào trong.

Có thể ngày mai em sẽ phải qua đó một chuyến, vậy nên ngày mai anh đi giám sát trùng tu được không?


Không thành vấn đề, cứ giao cho anh.
Tần Phong nhận lời.

Ơ? Phùng Tiêu đâu rồi ạ?
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng phát hiện ra trong phòng thiếu một người.
Vưu Mộc bỗng nhíu mày lại.

Có điều gì khó xử hả?
Tần Phong hỏi.
Vương Gia Hủ cũng quay đầu nhìn anh ấy.
Phùng Tiêu và Vương Gia Hủ cũng uống khá nhiều, Vưu Mộc gọi taxi đưa hai người đi trước, Giang Mộ Tuyết thì dìu Tần Phong lảo đảo ra khỏi phòng ăn.
Đầu óc Tần Phong đã khá mơ màng rồi, sức nặng trên người anh đè hết lên người Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết ôm lấy eo anh, vừa cố gắng dìu anh đi tới cửa vừa suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Đám đàn ông kia chạy nhanh quá rồi đấy, vì sao không giúp cô dìu con ma men này lên xe trước rồi hãy đi cơ chứ!
Cuộc đối thoại của hai người khiến Vương Gia Hủ chẳng hiểu ra sao:
Hai người đang chơi đố chữ đấy à?

Tần Phong nhìn anh ấy cười thản nhiên.
Nhà họ Phong ở thành phố Phong là một gia tộc bí ẩn trong nước. Họ Phong vốn là dòng họ lâu đời nhất, trải qua những diễn biến lịch sử, đại đa số đều đã đổi họ, theo văn hiến khảo cổ thì những dòng họ như Khương, Thành, Lăng hiện giờ đều bắt nguồn từ họ Phong.
Hai người mới tới cửa thì Giang Mộ Tuyết lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa.
Nói đúng hơn thì là mấy người.
Diệp Linh Khê, Tần Diệp và bố mẹ của Tần Diệp, bọn họ đang trò chuyện với một cặp nam nữ ngang tuổi, có vẻ như là người nhà của Diệp Linh Khê.
Hay đúng như những gì cô ta nói, chỉ đơn giản là muốn cô cảm thấy kinh tởm?
Giang Mộ Tuyết cảm thấy hiện tại cô thật sự thấy ghê tởm Diệp Linh Khê thật rồi.
Giang Mộ Tuyết cười nhẹ:
Vậy thì chúc mừng anh và... chị dâu.

Giang Mộ Tuyết ngồi xuống bên cạnh Tần Phong.

Vừa rồi bên quỹ gọi điện tới.
Giang Mộ Tuyết nói khẽ.

Ừm.

Giang Mộ Tuyết nhướng mày, song hỉ lâm môn, cô thích cụm từ này.


Không biết đám cưới của anh và chị dâu sẽ được tổ chức vào ngày nào?



Đầu xuân năm tới, mười sáu tháng giêng.


Khi anh ta nói câu này, Giang Mộ Tuyết để ý thấy cơ thể của Diệp Linh Khê run lên nhè nhẹ.


Hai chuyện vui liên tiếp thế này, thật sự là vất vả cho bác gái rồi.


Tằng Tụng Hoa cười nói:
Đám cưới của cháu và Tiểu Phong trên cơ bản đều do bà nội dàn xếp, bác chỉ hỗ trợ thôi. Đám cưới của Tiểu Diệp thì còn lâu mới tới, thời gian chuẩn bị cũng đầy đủ hơn, không có gì vất vả cả.



Tiểu Tuyết, cháu xem tuần sau khi nào có thời gian rảnh thì bảo Tiểu Phong tới nhà bác ăn cơm, lâu lắm rồi người nhà chúng ta không ăn cơm cùng nhau. Gần đây bác nghe nói cháu đang trang trí phòng cưới, hiện tại thế nào rồi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.