• 1,113

Chương 346: Cho dù không yêu em, anh cũng không được phép yêu người khác



Ừm.
Tần Diệp nói thản nhiên.

Diệp Linh Khê không nói gì cả.

Nhưng Giang Mộ Tuyết thừa biết trong lòng cô ta đa8ng rất khó chịu.
Cô như một chú mèo với nanh vuốt sắc nhọn, gần như muốn cắn nát môi anh.

Tần Phong, anh phải biết rằng sau khi kết hôn với em, cho dù không yêu em thì anh cũng không được phép yêu người khác, anh có thể làm được không?

Trong mắt cô như mang theo sự uy hiếp dữ tợn.

Vì đã gả cho một người mà em sẽ phải bồi dưỡng tình cảm từ đầu.


Vậy liệu anh có hối hận không? Vì đã cưới một cô gái từng yêu người khác rất nhiều năm.

Tần Phong cười, rõ ràng hai vấn đề này không ngang hàng với nhau, nhưng đây là cuộc đối thoại thẳng thắn nhất giữa hai người cho đến thời điểm hiện tại.
Thấy vậy Giang Mộ Tuyết định rút lui thì cổ và gáy bỗng bị ai đó lấy tay đè xuống.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì Tần Phong đã ngẩng đầu ngồi dậy và hôn lên môi cô.
Mùi rượu gay mũi lập tức phả đầy vào khoang miệng Giang Mộ Tuyết.
Lúc này Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ra mình đang đè lên người anh.
Cô cuống quýt chui ra khỏi xe.
Tần Phong cũng ra khỏi ghế sau, hai người lần lượt trở về chung cư.
Trong lòng Giang Mộ Tuyết gợn sóng, cô liếm mấy lần, cuối cùng cũng thưởng thức xong. Vừa mở mắt ra thì phát hiện thấy Tần Phong đã dậy từ lúc nào chẳng hay.
Cả người Giang Mộ Tuyết như muốn nổ tung, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên:
Ờ… ừm, miệng anh dính thứ gì đó, em lau đi giúp anh.

Tần Phong không nói gì, cứ thế nhìn thẳng vào cô.
Thật sự là không hiểu nổi Tần Diệp và Diệp Linh Khê, cơ mà cô cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu.
3
Giang Mộ Tuyết quay trở lại xe. Tần Phong nằm yên tĩnh ở ghế sau, anh đã ngủ say hẳn rồi.
Thấy Diệp Linh Khê vẫn đứ9ng xa xa nhìn về phía này, khóe miệng Giang Mộ Tuyết bỗng hiện lên nụ cười lạnh.
Cô giẫm chân ga, lái xe ra khỏi khu đô6 thị thương nghiệp.
Nhìn khuôn mặt của anh, Giang Mộ Tuyết bỗng không gọi nổi nữa…
Dưới tác dụng của cồn, khuôn mặt của anh hơi ửng đỏ, lông mi vừa dài vừa dày, sống mũi cao thẳng cách bờ môi mấy cen ti mét.
Giang Mộ Tuyết không kìm được vươn tay ra chạm vào mặt anh, bình thường cô không hề thấy Tần Phong dưỡng da gì cả, nhưng làn da lại chẳng có một khuyết điểm nào.
Trừ khi yêu em, còn không thì không được yêu người khác.
Tiểu thư quý tộc từng được chú ý nhất thành phố Cẩm, thiên kim duy nhất của tập đoàn Giang Lăng, từ trước tới nay luôn có tư cách để không cúi đầu trước mặt người khác.
Giang Mộ Tuyết nghĩ, từ nay về sau, cô chỉ muốn làm chính mình.
Làn môi với độ dày vừa phải của anh cũng đỏ hơn hẳn so với bình thường.
Hơi thở của anh đều đều, tản ra mùi rượu khá rõ rệt, Giang Mộ Tuyết ngửi mà thấy hơi choáng váng.
Cô nhìn bờ môi kia, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Giang Mộ Tuyết nhìn anh chuẩn bị vào phòng ngủ bên cạnh.

Chuyện đó…


Tiểu Tuyết, liệu em có hối hận không?

Đôi mắt Tần Phong vẫn nhắm nghiền, không động đậy chút nào cả.
Giang Mộ Tuyết lại vỗ mạnh hai cái:
Tần Phong, dậy mau lên, em không kéo nổi anh!

Dường như cảm thấy đau, rốt cuộc Tần Phong cũng có phản ứng… Anh xoay người đi, dứt khoát vùi mặt vào ghế.



Cái quái gì thế này!

Em để anh dậy, chúng ta về nhà trước đi.

Nụ hôn này quá kịch liệt, hung hăng mà lại bá đạo, thậm chí Giang Mộ Tuyết còn chẳng có cơ hội đáp trả. Mặc dù về tư thế thì cô ở phía trên, nhưng trên thực tế cô lại hoàn toàn bị động.
Cô không hiểu, bình thường trông Tần Phong dịu dàng đến thế, sao lại cũng… kịch liệt như vậy được.
Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, Tần Phong lại buông cô ra:
Tiểu Tuyết, hình như anh uống say rồi.

Đây là chồng của cô, chắc là hợp tình hợp lý nhất rồi nhỉ?
Thế là cô nhắm mắt lại, lặng lẽ đặt môi của mình lên, thuận tiện còn lè lưỡi ra liếm.
Không ngờ nó cũng hơi ngọt ngọt.
Giang Mộ Tuyết chán nản, hiện tại cô cũng không nghĩ ra được cách gì.
Thế là cô chỉ có thể trở lại ghế lái đọc tài liệu mà bên quỹ gửi tới, quyết định chờ cho men rượu của anh vơi đi một chút.
Hai mươi phút sau.
Giang Mộ Tuyết lại xuống xe ra ghế sau, cô mở cửa xe rồi gọi:
Tần Phong, dậy đi.

Người này vẫn chẳng có phản ứng gì, Giang Mộ Tuyết lại chui vào ghế sau đối mặt với anh.

Tần Phong…

Thật sự là khiến người ta khó chịu vô cùng.
Giang Mộ Tuyết bước tới trước mặt Tần Phong, đến tận khi nhìn thấy rõ khuôn mặt anh thì mới dừng lại.
Cô ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên nhón chân lên hôn lên môi anh, mãnh liệt hệt như cái cách anh hôn cô trên xe vừa rồi, thậm chí còn hung hăng hơn, như thể đang trả thù.

Em thừa biết là anh sẽ không để ý.

Chưa có tình cảm nên mới không để ý?
Không biết vì sao Giang Mộ Tuyết bỗng nhớ tới vẻ mặt đắc ý của Diệp Linh Khê vào cái ngày cô ta hẹn gặp cô trong quán cà phê, khi cô ta nói
nếu cô biết anh ấy yêu tôi nhiều đến mức nào…

Tần Phong dừng bước.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày nhìn anh, cô không hiểu anh đang nói gì.
Tần Phong quay đầu lại, Giang Mộ Tuyết chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt anh, cảm xúc trong mắt anh khiến người ta thấy khó hiểu.
Nửa tiếng sau.
Giang Mộ Tuyết xuống xe, cô cúi người lôi Tần Phong đang say bí tỉ ra. Nhưng5 hiển nhiên cô đã đánh giá thấp sức nặng của người đàn ông này, dùng sức chín trâu hai hổ rồi mà vẫn không thể lôi anh ra được.
Cô lại vòng sang phía cửa xe bên kia, cúi người chui vào trong xe, sau đó kề sát vào mặt Tần Phong rồi vỗ mấy cái lên má anh:
Tần Phong, đến nhà rồi, dậy vào nhà rồi ngủ tiếp.

Lúc này Tần Phong ngạc nhiên không thôi.
Rất lâu sau…

Được, anh hứa với em.

Cô bỗng buông Tần Phong ra, xoay người về phòng và đóng cửa lại cái rầm.



Nhà họ Lục.

Sau khi phải nhận những lời chỉ trích ngầm của con cháu trong nhà, rốt cuộc Lục Diệu Nhung cũng phát hiện thấy hành động để Lâm Uyển Hề ở lại nhà họ Lục là không ổn.

Nhất là khi nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, càng nhìn ông càng cảm thấy trông con bé có vẻ khá tủi thân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.