• 3,543

Chương 347: Sự bài xích của nhà họ lục


Cô ngẩng đầu lên, thấy Lục Diệu Nhung đang nhìn mình bằng ánh mắt
từ ái
chưa từng có. Ánh mắt của ông khiến Thẩm Thiên Trường tê cả đầu, chỉ có thể8 nở một nụ cười cứng ngắc.


Ông nội, tối nay cá ngon thật đấy.


Để đánh lạc hướng sự chú ý của ông cụ, Thẩm Thiên Trường cố gắng tìm3 một đề tài.
Lục Diệu Nhung lườm cô:
Chỉ cần cháu đừng quấn lấy thằng nhóc nhà họ Diệp thì cháu có lên sao hỏa ông cũng mặc kệ!

Lục Chi Vũ bĩu môi, cô biết ngay là không thể nói cho ông già được mà. Nếu ông mà biết trong bụng cô có con của Diệp Lăng Nam, chắc chắn ông sẽ giết cô trước rồi sau đó đi giết Diệp Lăng Nam mất.
Thẩm Thiên Trường càng lúc càng bội phục sự bình tĩnh của Lục Chi Vũ, cứ thế trắng trợn mang thai đứa con của Diệp Lăng Nam ngay trước mắt ông cụ, to gan thật sự.
Thẩm Thiên Trường liếc trắng mắt, người đàn ông này bắt chước cô làm gì?
Thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường đều nói sẽ mang quà cho mình, Lục Thiển Thiển kích động ôm lấy cánh tay Lục Chi Y:
Bố ơi, Thiển Thiển cảm thấy hạnh phúc quá!

Lục Chi Y nở một nụ cười hiếm thấy, trẻ con luôn dễ dàng thỏa mãn như thế.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Chi Lộ và Lục Chi Y chào tạm biệt Lục Diệu Nhung.
Lục Chi Y bế Lục Thiển Thiển, cô bé đã ngủ rồi. Anh ta và Lục Chi Lộ cùng đi trên hành lang của sân trước. Lục Chi Lộ quay đầu nhìn Lục Chi Y, cô đang đứng ở bên mặt không bị thương của anh ta. Nhìn vào gò má anh ta, cô loáng thoáng trông thấy người anh Cả từng đẹp trai rạng ngời của mình.
Có thể là bởi vì bầu không khí trong bữa tối hôm nay quá tốt nên tâm trạng của Lục Chi Lộ cũng rất tốt.
Ông cố tình nhìn Lục Chi Vũ khi cô đang gảy cơm:
Vợ của Tiểu Cửu đúng là hiếu thuận, không giống một số người, tôi vất vả nuôi nó trưởng thành, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà suốt ngày không về nhà, căn bản không coi ông già này ra gì.

Lục Chi Vũ cười ha ha, nhất định phải hạ thấp cô để nịnh nọt Thẩm Thiên Trường như thế sao?

Ồ, vừa hay một thời gian về sau cháu phải đi công tác ở nước ngoài, không cần xuất hiện trước mặt ông làm ông phiền lòng.
Nương theo lời nói của Lục Diệu Nhung, Lục Chi Vũ nói ra mục đích của mình.
Nhân lúc không ai nói gì, rốt cuộc Lâm Uyển Hề cũng lên tiếng, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.

Mấy ngày nay về thành phố Vân cháu đã làm phiền ông quá lâu rồi, nơi này cách bệnh viện mà cháu giao lưu không xa, cháu quyết định tuần sau sẽ tìm một nơi gần bệnh viện, như vậy sẽ thuận tiện hơn.

Câu nói này rất đúng ý Lục Diệu Nhung, trong lòng ông cảm thấy vui mừng, không hề có ý định giữ lại:
Như vậy cũng được, suốt ngày ở trong nhà họ Lục với ông già này cũng buồn, đi ra ngoài còn có thể kết bạn thêm.

Bầu không khí gia đình trong bữa tối khá vui vẻ hòa thuận, chỉ ngoại trừ Lâm Uyển Hề, từ đầu đến cuối cô ta luôn bị phớt lờ.
Cô ta đã đặt đũa xuống, nhưng lại không cam lòng rời khỏi bữa ăn sớm, chỉ có thể ngồi ở đó một cách cứng ngắc. Mấy lần cô ta muốn lên tiếng thì đều bị Lục Chi Lộ hoặc là Lục Chi Vũ cướp lời, thậm chí người luôn rất khách khí với cô ta như Lục Diệu Nhung cũng không nhìn thẳng vào cô ta lần nào.
Cô ta thà rằng mình ngốc một chút, vậy thì sẽ không nhận ra sự bài xích của người nhà họ Lục với mình, khiến cô ta trở thành người ngoài thực sự.

Cô Sáu không đi ạ?


Cô Sáu có việc, cháu cứ đi đi.

Thấy cô nói không đi, trong lòng Lục Thiển Thiển càng thêm vui vẻ. Lần nào ra ngoài với cô Sáu là cô ấy cũng chỉ cho cô bé chơi mấy trò đó, thật sự là rất chán. Ngày mai cô bé nhất định phải bảo bố đưa mình đi chơi những trò mà bình thường cô Sáu không cho chơi!

Ừ, bố đã lừa con bao giờ đâu.


Vậy có thể đưa Đại Hoàng đi cùng không?
Dứt lời cô nhìn lén Lục Chi Lộ.
Lục Chi Lộ bất đắc dĩ:
Được, ngày mai cháu, bố cháu và Đại Hoàng cùng đi chơi đi.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô bé, Thẩm Thiên Trường đang định nói gì đó an ủi.

Thiển Thiển, bố đưa con tới khu vui chơi có được không?
Lục Chi Y xoa đầu cô bé, hiếm khi thấy anh ta gia nhập vào câu chuyện như thế này.
Thấy anh ta nói sẽ dẫn mình đi chơi, Lục Thiển Thiển lập tức quên luôn chuyện đòi quà của Lục Diệu Nhung:
Thật không ạ? Bố đi với Thiển Thiển sao?

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Lộ ngồi ở đối diện mình, Lục Chi Lộ đang cười rất dịu dàng.
Vài giây say, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng ngơ ngác đáp một câu:
Vâng, về vội quá nên em chưa ăn thử.

Nghe cô nói vậy, Lục Diệu Nhung nghĩ rằng mình đã tìm được cơ hội để trấn an Thẩm Thiên Trường rồi.
Thấy cô đáp lại như thế, Lục Diệu Nhung không khỏi đắc ý nhìn Lục Chi Cửu, đôi mắt ấy như đang nói, nhìn đi, muốn dỗ vợ cháu vui thì vẫn phải để ông ra tay.
Thấy Thẩm Thiên Trường cười sắp nở hoa rồi, Lục Chi Cửu cũng tỏ vẻ tán thành với Lục Diệu Nhung.

Cụ nội, Thiển Thiển cũng muốn có quà.

Lục Chi Lộ ở bên cạnh tiếp lời Thẩm Thiên Trường:
Cá trên cao nguyên đúng là khác hẳn với cá trong hồ Lân Ba, chất thịt dai hơ9n, rất thích hợp để kho, em nói xem có đúng không, Tiểu Cửu?


Ừm, không sai.
Lục Chi Cửu thản nhiên đáp.
Cá trên cao nguyên?
<6br>
Thiên Trường, cá này là do em bảo Tiểu Cửu câu ở thành phố Nhĩ rồi vận chuyển qua đường hàng không về, nói là để ông nội ăn cho tươi. Sao vậy, l5úc ở thành phố Nhĩ em chưa ăn à?

Thấy Lục Diệu Nhung tặng quà cho Thẩm Thiên Trường, Lục Thiển Thiển chu môi đòi quà với Lục Diệu Nhung.

Haizz, từ nhỏ đến lớn cụ nội đã cho cháu bao nhiêu thứ rồi, tạm thời bây giờ cháu đừng giành với thím Chín của cháu nữa.

Lục Thiển Thiển vẫn luôn nghe lời, cô bé chưa bao giờ cãi lời người lớn, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, trong lòng nghĩ như thế nào thì sẽ biểu hiện ra mặt như thế. Nghe thấy Lục Diệu Nhung nói vậy, cô bé thất vọng cúi đầu xuống.
Lục Chi Cửu mới về nước nửa năm mà mọi thứ đều đã thay đổi rồi…
Cô ta bình tĩnh nhìn mọi người.

Ông nội Lục.


Anh Cả.

Lục Chi Y quay đầu lại, để lộ ra vết sẹo đáng sợ kia.

Hử?

Nhưng ông cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng:
Tìm được phòng rồi thì bảo quản gia xử lý cho cháu.

Lâm Uyển Hề vẫn cười dịu dàng:
Vâng.

Nhưng bàn tay đặt dưới bàn của cô ta đã siết chặt lại, móng tay gần như sắp đâm vào lòng bàn tay.
Lục Chi Lộ cạn lời, thường ngày uổng công cô thương con bé này rồi, cô không đi với bố con họ mà con bé vui chưa kìa.

Thiển Thiển, lần sau thím Chín đến sẽ mang quà tới cho cháu, được không?
Thẩm Thiên Trường cũng mở miệng nói với Lục Thiển Thiển.

Chú Chín cũng sẽ mang quà cho cháu.
Lục Chi Cửu im lặng nãy giờ, lúc này anh cũng mở miệng.

Vợ Tiểu Cửu này, cháu tới thành phố Nhĩ mà còn nhớ tới ông già này, ông cũng chẳng có gì cho cháu, chỉ có một món đồ không đáng giá do bà nội nó để lại, cháu xem có thích không.

Vừa nói ông vừa lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi.
Thẩm Thiên Trường đứng lên, cười bước tới bên cạnh ông rồi vươn hai tay ra nhận lấy:
Chỉ cần là thứ ông nội tặng thì Thiên Trường đều thích.


Anh nói xem, liệu Tiểu Cửu có tha thứ cho chúng ta không?


Lục Chi Y không trả lời, tiếp tục nhấc chân bước về phía trước.

Lục Chi Lộ cứ thế nhìn vào bóng lưng anh ta rất lâu.

Lục Chi Y dừng lại, quay đầu nhíu mày nhìn cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.