• 1,113

Chương 372: Hoàn toàn biến thành người khác


Tần Phong quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết, anh cười lắc đầu:
Tôi không hút.


Ôn Tử Diễn bĩu môi, chỉ biết thể hiện trước mặt phụ nữ.
Ôn Tử Diễn vừa xoay người ra ngoài thì Lục Chi Cửu lại đứng lên, anh nhìn Thẩm Thiên Trường:
Anh đi ra ngoài một lát.


Thẩm T3hiên Trường không lên tiếng, cô tiếp tục quay đầu trò chuyện với Giang Mộ Tuyết.

Chuyện bình thường thôi mà.
Lục Chi Cửu mở miệng nói.

Ý cậu là sao?


Nếu tôi là Nhan Thuấn Hoa, tôi cũng sẽ chẳng thích cậu.

Trong lúc châm lửa.

Các cậu nói xem trong trường hợp nào thì một người sẽ khác hẳn với trước kia?
Cố Ngôn Quyết ngậm điếu thuốc, hỏi không rõ tiếng.
Ôn Tử Diễn mỉm cười:
Miêu tả bằng cụm từ ‘khác hẳn với trước kia’ như vậy không đủ rõ ràng, thế nào mới là khác hẳn với trước kia? Là sự thay đổi về hành động hay tư tưởng?

Ôn Tử Diễn và Lục Chi Cửu nhìn nhau.

Có mới nới cũ là bản tính của con người.
Lục Chi Cửu thản nhiên nói.
Sắc mặt của Cố Ngôn Quyết hơi khó coi:
Không phải ý đó, ví dụ… Thẩm Thiên Trường, đúng, nếu cậu đột nhiên không thích Thẩm Thiên Trường nữa thì cậu cảm thấy là vì nguyên nhân gì?


Cứ coi như cậu nói đúng đi, cô ấy không thích tôi là chuyện bình thường, nhưng nếu cô ấy không chỉ không thích tôi mà còn ghét tôi, vậy thì là nguyên nhân gì?


Ghét đến mức nào?
Trong mắt Ôn Tử Diễn hiện lên sự hứng thú.

Thì là kiểu nhìn thấy tôi là đánh tôi nhừ tử, nếu không phải quen biết nhau từ nhỏ thì tôi còn tưởng rằng cô ấy có thù không đội trời chung với tôi nữa đấy!

Lục Chi Cửu phủi tàn thuốc:
Không có chuyện đó.




Ôn Tử Diễn đưa điếu thuốc lên miệng:
Lão Cố, cậu so sánh như thế không thích hợp, trừ khi Simon không phải là Simon, nếu không thì sao cậu ấy lại không thích Thẩm Thiên Trường được.

Cố Ngôn Quyết cạn lời, mẹ chứ ai thèm cậu thích.
Lục Chi Cửu cười nhẹ:
Trước kia cậu đối xử với Nhan Thuấn Hoa thực sự là chẳng ra gì.


Tôi thừa nhận tôi đối xử với cô ấy không được coi là tốt, nhưng ít nhất sẽ không ăn nói khó nghe hay đánh đập gì cả, cùng lắm tôi chỉ trốn tránh không gặp cô ấy mà thôi.
Cố Ngôn Quyết biện giải cho mình.

Cậu cũng phát hiện ra rồi à?

Cố Ngôn Quyết hơi kích động, suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng Lục Chi Cửu cũng nói ra một câu có tác dụng.
Ngay lúc xem sơ qua bộ phim Chiêu Hoa Kỷ Sự ấy là Lục Chi Cửu đã cảm thấy Nhan Thuấn Hoa có gì đó khác lạ rồi. Cảm giác này rất kỳ lạ, khiến anh không thể tách rời kết cục bi thảm của cô công chúa trong phim và bản thân Nhan Thuấn Hoa ra.
Lục Chi Cửu mỉm cười, nhìn Ôn Tử Diễn bằng ánh mắt tán thành.
Cố Ngôn Quyết ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng anh hít sâu một hơi:
Vậy các cậu cảm thấy có thể xảy ra chuyện Nhan Thuấn Hoa không thích tôi nữa không?

Ôn Tử Diễn cười không nói gì, anh không biết quá nhiều về chuyện giữa Cố Ngôn Quyết và Nhan Thuấn Hoa, ngay cả Nhan Thuấn Hoa anh cũng mới gặp một lần vào rất nhiều năm trước, trong trí nhớ của anh thì đó là một cô bé luôn theo đuôi Cố Ngôn Quyết.

Sao vậy? Cô Nhan không thích cậu nữa chẳng phải là đúng ý cậu sao? Huống chi cậu vẫn luôn đòi hủy bỏ hôn ước, nhân cơ hội này có thể hủy luôn được mà.
Ôn Tử Diễn nói.
Thực ra Ôn Tử Diễn vẫn luôn không hiểu ý nghĩa hôn ước giữa Cố Ngôn Quyết và Nhan Thuấn Hoa cho lắm, hiệp ước không được pháp luật bảo vệ như thế này chẳng khác nào cặn bã văn hóa, nói khó nghe hơn một chút thì chính là một hình thức bắt cóc biến tướng của bố mẹ đối với con cái. Anh cũng thực sự bội phục Cố Ngôn Quyết, gánh vác cái hôn ước vô nghĩa này nhiều năm như vậy.

Quả thật là Nhan Thuấn Hoa khá kỳ lạ.

Hiếm khi Cố Ngôn Quyết không phản bác Ôn Tử Diễn như lúc này, anh ngậm điếu thuốc, đôi mắt có thể hút hồn người khác của anh lóe lên sự phức tạp.
Rất lâu sau…

Ví dụ như đang rất thích một thứ gì đó, đột nhiên lại không thích nữa.

Ôn Tử Diễn nhíu mày lại, anh nhìn Lục Chi Cửu:
Có phải là bởi vì…

Lục Chi Cửu lập tức phủ định:
Không thể nào, trong một khoảng thời gian ngắn như thế, bọn họ không thể tẩy não một người một cách triệt để như thế.

Cố Ngôn Quyết hơi hốt hoảng:
Chắc chắn không phải như những gì cậu nói, cô ấy căn bản không hề rời khỏi tầm mắt của tôi…

Lục Chi Cửu cất bước ra ngoài.
Lúc anh vào 9trong phòng hút thuốc được thiết kế riêng của quán bar thì Cố Ngôn Quyết và Ôn Tử Diễn đã châm lửa rồi. Thấy Lục Chi Cửu bước vào, Ôn Tử Diễ6n đưa một điếu thuốc tới trước mặt anh.
Ba người lẳng lặng hút thuốc, mãi đến khi Cố Ngôn Quyết hút xong một điếu rồi lại lấy một đi5ếu nữa ra.

Không phải cậu không muốn, mà là không dám.
Lục Chi Cửu thản nhiên vạch trần Cố Ngôn Quyết.
Nếu không phải bởi vì đánh không lại, sao Cố Ngôn Quyết lại chỉ trốn tránh không cơ chứ.
Trên mặt Cố Ngôn Quyết hiện lên vẻ mất tự nhiên, cái gì gọi là anh không dám, đó gọi là đàn ông không chấp với phu nữ!

Lạt mềm buộc chặt?

Cố Ngôn Quyết lắc đầu, anh cũng từng nghĩ thế rồi, nhưng sự chán ghét trong mắt Nhan Thuấn Hoa không phải là giả, lúc ấy anh còn thật sự mong rằng cô chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Ôn Tử Diễn nhướng mày nhìn anh:
Vậy ý của cậu là sự thay đổi của cô ấy làm cậu dao động, không định hủy bỏ hôn ước nữa?

Cố Ngôn Quyết mất tự nhiên:
Ai nói tôi không định hủy bỏ hôn ước, tôi chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi.

Lục Chi Cửu dụi tắt điếu thuốc:
Vậy nên trong khoảng thời gian vừa qua cậu luôn bực bội vì chuyện này?


Đâu chỉ là bực bội, phải là bực phát điên ấy chứ. Cô ấy ghét tôi đã đành, nhưng ngay cả với người thân cô ấy cũng rất lạnh lùng, bao gồm cả anh Nhan và bác Nhan, thói quen sinh hoạt cũng khác hẳn, thậm chí nói những lời chẳng ra đâu vào đâu, như thể… như thể hoàn toàn biến thành một người khác.

Nhớ tới lần trước Nhan Thuấn Hoa đánh mình, suýt chút nữa thì anh thật sự đã đánh trả.

Hơn nữa cô ấy còn nói với tôi rằng cô ấy chưa bao giờ thích tôi, đến cả ăn mày hôi thối trên đường cũng không làm cô ấy thấy kinh tởm như tôi!

Lục Chi Cửu cười nhẹ, công kích nặng nề như thế quả thực không giống Nhan Thuấn Hoa.
Không hề rời khỏi tầm mắt?

Lục Chi Cửu và Ôn Tử Diễn cùng nhìn về phía Cố Ngôn Quyết, trên mặt hiện lên nét hứng thú.

Cái nhìn của hai người khiến Cố Ngôn Quyết hơi chột dạ, anh không nhịn được nói một câu:
Được rồi, nói với các cậu nhiều như vậy mà chẳng khác nào chưa nói, để tôi tự tra còn hơn. Cóc cần biết cô ấy là người hay là ma, tôi không tin là không tra ra được.


Đôi mắt Lục Chi Cửu hơi chuyển động, nói một câu âm u:
Có lẽ cô ấy là ma thật đấy.


Câu nói của anh khiến Cố Ngôn Quyết rợn hết tóc gáy, anh dịch vài bước tới gần cửa:
Tối rồi, đừng dọa tôi có được không? Tôi còn có việc, đi trước đây.


Dứt lời, anh mở cửa ra khỏi phòng hút thuốc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.