• 1,113

Chương 375: Em cảm thấy thế nào?


Ký ức của cô dừng lại vào tối hôm qua, khi cô vịn vào một cái cây ven đường nôn thốc nôn tháo.

Cô lại một lần nữa thảm hại trước mặ8t Tần Phong…

Giang Mộ Tuyết lật chăn đứng lên, phát hiện ra mình đang mặc áo ngủ, vào phòng tắm rửa mặt thì thấy mặt mình cũng đã 3được tẩy trang rồi. Không ngờ say đến mức ấy mà cô vẫn còn nhớ thay quần áo tẩy trang, cô thật sự cảm thấy bội phục bản thân.
Giang Mộ Tuyết hơi cứng họng, quả thực là rất ngốc.

Em cũng không biết vì sao khi đó lại dùng những hành động ấy để phản kháng bố em và Đường Hinh Văn, như thể làm vậy sẽ thực sự có tác dụng. Bây giờ nhớ lại, hành vi tự giày vò mình như thế chẳng khác nào ngớ ngẩn, thực ra em cũng rất hối hận.


Nếu em thông minh hơn một chút thì khi đó phải sống thật lãng phí, tháng nào cũng quẹt sạch thẻ của bố em, ăn sập cái Tập đoàn Giang Lăng, nhét một đống mỹ nữ cho Đường Mộc Trạch, em cảm thấy như vậy sẽ có hiệu quả hơn một chút.

Chắc không phải là có người đã thay cho cô đấy chứ.
Giang Mộ Tuyết giật nảy mình vì suy nghĩ này, trong tòa chung cư này ngoài cô ra thì chỉ có Tần Phong thôi…
Khuôn mặt Giang Mộ Tuyết lập tức nóng bừng lên. Không sai, hiện tại bọn họ là vợ chồng hợp pháp rồi, đừng nói là thay quần áo, cho dù tối qua Tần Phong làm gì cô thì cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ vậy, trái tim Giang Mộ Tuyết bỗng hơi run lên.
Cho dù là hợp tình hợp lý hợp pháp thì cô cũng không muốn lần đầu tiên của mình diễn ra trong mơ màng như thế.
Cô cẩn thận cởi quần ra quan sát chân mình, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra điều gì. Thực ra ngoài đau đầu ra thì cô cũng không cảm thấy khó chịu ở đâu nữa.
Đại đa số tất cả mọi người đều không hiểu suy nghĩ của cô, ai cũng cảm thấy cô bị điên mới từ bỏ điều kiện sống tốt như thế, một mình đến thành phố Vân, trong số đó cũng bao gồm những người được gọi là
bạn tốt trong giới quý tộc
của cô khi ở thành phố Cẩm. Chỉ chưa tới nửa năm mà bọn họ đã cảm thấy cô không xứng với cái giới
thượng đẳng
ấy, dần dần xa cách cô.

Đương nhiên, dù sao hai chúng ta cũng kết hôn rồi, anh chê em thì khác gì chê chính anh.
Tần Phong đáp.
Giang Mộ Tuyết bó tay, thế nên coi như là vì chính anh thì anh cũng phải thừa nhận sự ưu tú của cô à?
Mới sáng sớm mà cô đã đoán mò vớ vẩn cái gì thế này?? Giang Mộ Tuyết không nhịn được cốc đầu mình một cái, đầu cô vốn đã đau rồi, bị cốc thêm một cái như thế, cô đau đến mức hít sâu một hơi.
Thay quần áo xong, Giang Mộ Tuyết đi ra phòng khách.
Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng.

Một mình sống ở nơi đất khách quê người lâu thì tự sẽ biết thôi.

Có nghĩa là sau khi tới nước M anh đã bắt đầu học cách sống một mình.
Giang Mộ Tuyết nuốt mấy viên thuốc kia vào bụng:
Thực ra em cũng thế, trước khi đến thành phố Vân, ngay cả việc giặt quần áo đơn giản nhất em cũng không biết. Khi đó em rất cố chấp, thẻ ngân hàng mà bố em đưa em không quẹt một lần nào, quần áo mà ông ấy bảo người ta chuyển đến cho em cũng bị trả lại, ngay cả học phí em cũng không mở miệng xin ông ấy.


Ừm, có thể đi muộn một chút.

Thấy Giang Mộ Tuyết cứ thổi cháo không ngừng, Tần Phong cũng ngờ vực múc một muỗng, rõ ràng độ ấm rất vừa phải.
Anh ngước mắt lên, trông thấy khuôn mặt đỏ bừng của Giang Mộ Tuyết, thế là anh vươn tay ra sờ vào trán cô một cách tự nhiên.
Tần Phong càng cười tươi hơn:
Ừm, suy nghĩ này không tệ.

Giang Mộ Tuyết lắc đầu thở dài:
Haizz, lãng phí bốn năm thanh xuân của em, trên cơ bản cống hiến hết cho việc phát tờ rơi rồi.


Nhưng hiện tại Tiểu Tuyết vẫn rất tốt.

Cô đặt đũa xuống rồi đứng lên.

Muốn đi ngủ à?
Tần Phong hỏi.
Giang Mộ Tuyết lắc đầu:
Không, quỹ từ thiện còn một số chuyện phải làm.

Thuốc bị thương, thuốc ngừa cảm cúm, thuốc dị ứng, còn cả thuốc đau đầu nữa.

Mua nhiều một chút để trong nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, kiểu gì cũng không có hại.


Anh học cách tự sinh hoạt như thế từ bao giờ vậy?
Giang Mộ Tuyết tò mò hỏi.

Hứ?


Xa xỉ quen rồi thì khó mà tiết kiệm được, không có mấy tiểu thư quý tộc có thể làm được như Tiểu Tuyết, hoàn toàn không dựa dẫm vào bố mẹ, bắt đầu lại từ đầu dựa bằng chính đôi tay của mình.


Anh nghĩ như thế thật à?


Tiểu Tuyết khó chịu ở đâu à? Sao mặt lại đỏ như vậy?

Bàn tay lành lạnh của anh khiến Giang Mộ Tuyết giật nảy mình, cô vô thức rụt về phía sau.

Có thể là vì tối qua uống hơi nhiều nên bây giờ hơi đau đầu.

Giang Mộ Tuyết ngồi xuống trước bàn ăn, vừa ăn một miếng cháo thì cô nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ phụ.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tần Phong đang mặc một bộ quần áo dáng rộng, đôi mắt cô trợn tròn lên, mấy giờ rồi mà anh vẫn chưa đi làm?
Khóe miệng Tần Phong mang theo nụ cười, đôi mắt cũng dừng lại trên mặt cô, có vẻ như có nét gì đó khá phấn chấn.
Sau 9khi đánh răng rửa mặt xong, Giang Mộ Tuyết lấy quần áo ra khỏi tủ và định đi thay quần áo.
Khi nhìn thấy bộ nội y hoàn chỉnh đang 6mặc, cô hơi ngớ người ra, bởi vì cô chưa bao giờ mặc nội y sát người. Bắt đầu từ khi lên đại học, chuyện đầu tiên mà cô làm hằng ngày khi 5trở về phòng ngủ là cởi hết mấy thứ trói buộc trên người ra, thế nên cô từng bị Đoàn Văn Trúc trêu rằng cô đáng ra phải là đàn ông mới đúng, mà cô cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng bây giờ cô đã thay áo ngủ mà lại không cởi nội y ra, chuyện này không hợp lý chút nào.
Tần Phong rút tay lại, anh đứng lên khỏi chỗ ngồi rồi đi tìm hòm thuốc của mình. Một lát sau, anh mang hòm thuốc ra, sau đó lại rót nước ấm đưa tới trước mặt Giang Mộ Tuyết.

Em uống thuốc đi, sau đó về phòng ngủ một giấc nữa.

Nhìn mấy viên thuốc ấy, khóe miệng Giang Mộ Tuyết hơi cong lên:
Hòm thuốc này của anh là chiếc hòm thần kỳ à, sao thuốc gì cũng có vậy?

Nghe nói lần đầu tiên đều khá đau, nhưng mức độ đau đớn của mỗi người mỗi khác.
Vậy nên Tần Phong vẫn không làm gì?
Quần áo cũng cởi rồi, nếu cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ làm, dù sao dáng cô vẫn khá chuẩn, ít nhất cô cũng có lòng tự tin này.
Không biết tại sao Giang Mộ Tuyết bỗng đỏ mặt.

Tiểu Tuyết, dậy rồi à?
Tần Phong ngồi đối diện với cô, vươn tay cầm lấy một chiếc bánh bao.
Giang Mộ Tuyết cụp mắt thổi cháo trong muỗng:
Ừm, hôm nay anh không đi làm à?

Tần Phong nhướng đuôi lông mày lên, hiển nhiên những gì Giang Mộ Tuyết nói nằm ngoài dự liệu của anh:
Vậy Tiểu Tuyết sống bằng gì?


Làm thuê, làm gia sư, phát tờ rơi, làm nhân viên phục vụ, em từng làm đủ mọi nghề làm thêm rồi.


Ha…
Tần Phong bỗng bật cười:
Tiểu Tuyết ngốc thật.

Tối qua Thẩm Thiên Trường hỏi bọn họ có chương trình cho cô nhi viện không, cô định chỉnh sửa lại tài liệu xem có thể cung cấp thứ gì có tác dụng cho Thẩm Thiên Trường không.

Giang Mộ Tuyết đi tới khu vực huyền quan thay giày, Tần Phong lại cũng đi theo sau cô, hương thơm bạc hà nhè nhẹ trên người anh lập tức phả vào cô.


Anh đưa em đi.


Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh:
Vâng.


Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết tới dưới công ty, Giang Mộ Tuyết thuận miệng nói một câu:
Cám ơn anh đưa em tới đây.


Cô đang định mở cửa xe thì Tần Phong gọi cô lại:
Tiểu Tuyết.


Giang Mộ Tuyết quay đầu lại, thấy anh đang cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy lại không có độ ấm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.