Chương 374: Bao giờ anh mới thích em đây
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1697 chữ
- 2022-02-06 12:17:14
Tần Phong xuống xe, tới bên cạnh vỗ vào lưng cô, giọng nói mang theo sự lo âu:
Sau này anh ít đưa em tới những buổi tụ tập n8hư thế này thì hơn.
Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mông lung hơi nước:
Sao? Anh chê tửu lượng của em3 kém hả?
Tần Phong bất đắc dĩ:
Tiểu Tuyết, em biết ý anh không phải như thế mà.
Khoảng khắc khó chấp nhất trong cuộc đời một thằng đàn ông là tận mắt nhìn thấy người con gái của mình điên cuồng với người đàn ông khác, đối với Tần Phong thì cảnh tượng ấy chính là Diệp Linh Khê và Tần Diệp.
Tệ hại hơn nữa là bạn cùng phòng của anh mới là người xem video đầu tiên, cho dù bọn họ đã chuyển cho anh ngay từ lúc mở đầu và phát hiện ra nhân vật trong chính video là ai.
Diệp Linh Khê nhìn vào mắt anh, đôi mắt trong veo này đã khắc sâu trong đầu cô ta, trở thành nỗi khắc khoải của cô ta sau bao lần tỉnh mộng giữa đêm khuya.
Thân thể của Diệp Linh Khê cứng đờ lại.
Đừng quên thân phận của cô, nếu tôi nhìn thấy cô xuất hiện ở đây nữa, tôi sẵn sàng yêu cầu bảo vệ gửi video đến Tập đoàn Tần Chính, tôi nghĩ hẳn là Tần Diệp sẽ cảm thấy hứng thú với nguyên nhân mà cô Diệp tới đây hết lần này đến lần khác.
Tần Phong, đừng ép em, em không còn là Diệp Linh Khê lúc trước nữa rồi.
Giang Mộ Tuyết lấy nước súc miệng rồi dùng khăn giấy lau miệng, sau đó hai người lại lên xe.
Lúc trở lại tiểu khu Ngân Hà thì Giang Mộ Tuyết đã dựa vào xe ngủ thiếp đi rồi.
Tần Phong bế cô ra khỏi xe, anh liếc thấy có một chiếc xe đỗ cách đó không xa. Xe bật đèn chiếu gần, chứng tỏ trong xe có người.
Thực ra em rất thích bạn9 anh, cũng rất thích vợ sếp Lục.
Giang Mộ Tuyết cười nói.
Vậy là tốt rồi.
Thấy khóe miệng cô dính bẩn, Tầ6n Phong lấy một tấm khăn tay ra khỏi túi ngực, định vươn tay lau đi cho cô.
Tần Phong trở lại chung cư.
Như thể việc anh và Diệp Linh Khê gặp nhau chưa từng xảy ra, Tần Phong bình tĩnh vào phòng ngủ phụ lấy quần áo đi tắm rửa rồi lên giường, nhưng anh bỗng nhớ tới dáng vẻ quấn chăn nằm trên giường của Giang Mộ Tuyết.
Anh đã có thể đoán được bộ mặt chán nản của cô nếu ngày mai thức dậy và nhìn thấy khuôn mặt lem nhem của mình.
Tần Phong bước tới cạnh xe và mở cửa xe ra.
Diệp Linh Khê ngồi ở ghế lái, cô ta quay đầu nhìn anh, biểu cảm vừa như tự giễu lại vừa như mừng rỡ:
Ba ngày, em chờ suốt ba ngày, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Cô ta ở trong hầm để xe suốt ba ngày liền, ngồi chờ từ lúc trời tối đến lúc bình minh, không rời đi một giây nào.
Học theo cách mà Giang Mộ Tuyết hay làm, Tần Phong lấy một miếng bông tẩy trang ra, đổ nước tẩy trang lên bông rồi đi đến cạnh giường và ngồi xuống, bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho Giang Mộ Tuyết.
Hôm nay Giang Mộ Tuyết chỉ trang điểm nhẹ, sau khi lau sạch, Tần Phong nhìn một lúc vẫn không nhìn ra được trước và sau khi trang điểm có gì khác nhau, nhưng Giang Mộ Tuyết làm thế nào thì anh cứ học theo là được.
Sau khi tẩy trang cho cô, anh lại cầm khăn ướt lau mặt cho cô một lượt.
Tần Phong nhìn thẳng vào nó, sau đó bế Giang Mộ Tuyết lên lầu vào thẳng vào phòng ngủ.
Tiểu Tuyết, em có muốn tắm rồi hãy ngủ không?
Tần Phong hỏi nhẹ giọng.
Giang Mộ Tuyết không trả lời, cô trở mình chui vào trong chăn.
Diệp Linh Khê bỗng vươn tay kéo anh lại:
Tần Phong, cho dù anh nói em kinh tởm, cho dù anh hận em đến mức nào thì em cũng chỉ xin anh trở lại bên cạnh em, anh có thể cho em một cơ hội được không?
Tần Phong quay đầu nhìn tay cô ta, lông mày anh bỗng nhíu chặt, đôi mắt híp lại:
Cô đang cầu xin tôi?
Diệp Linh Khê nhìn anh không chớp mắt:
Vâng, em cầu xin anh, xin anh hãy trở lại bên cạnh em.
Tần Phong cúi đầu, anh vuốt nhẹ lên ngón tay mình, nói một cách thản nhiên:
Cũng đúng, lúc trước Diệp Thừa Thực Nghiệp nhờ vào Tần Chính nên đã hoàn toàn tách ra khỏi Tập đoàn Diệp Thị, mấy năm nay phất lên như diều, không cần phải nhìn sắc mặt ai.
Diệp Linh Khê bỗng cười:
Anh nhìn đi, anh vẫn quan tâm đến em, nếu không thì làm sao anh biết mấy năm nay Diệp Thừa Thực Nghiệp phất lên như diều?
Trên mặt Tần Phong hiện lên nét khó coi:
Diệp Linh Khê, đừng khiến tôi cảm thấy kinh tởm.
Diệp Linh Khê nhớ lại ngày hôm đó Giang Mộ Tuyết cũng nói y hệt vậy, cô nói
cô thật sự khiến tôi cảm thấy kinh tởm
. Thế nên kinh tởm thì đã sao? Người đàn ông đã từng yêu cô ta sâu đậm, cô ta cũng từng yêu anh sâu đậm, điều cô ta muốn chỉ là làm anh trở lại bên cạnh mình.
Anh đã từng nhìn thứ kinh tởm nhất rồi mà, đúng không?
Diệp Linh Khê thản nhiên nói.
Tần Phong hơi thay đổi sắc mặt, anh mở cửa xe ra.
Thế là anh lại xuống giường ra khỏi phòng ngủ, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Giang Mộ Tuyết an tĩnh nằm trên giường, có vẻ như đã ngủ say lắm rồi, chăn cũng đã bị đá đi một nửa.
Anh xoay người vào phòng tắm, lần mò rất lâu mới phân biệt được lọ nào là lọ nước tẩy trang trong cái đống chai lọ kia.
Giang Mộ Tuyết rụt đầu né tránh:
Dùng g5iấy đi, bẩn lắm.
Ừ.
Tần Phong cất khăn đi, anh quay lại xe, lấy giấy ăn và một chai nước xuống xe.
Sự trầm mặc bắt đầu phủ xuống.
Ha…
Rốt cuộc Tần Phong cũng cười một tiếng.
Sự trào phúng trong tiếng cười ấy như một cây kim tẩm thuốc độc, đâm mạnh vào trái tim Diệp Linh Khê, khiến cô ta đau muốn nghẹt thở.
Diệp Linh Khê nhìn theo bóng lưng của Tần Phong cho đến tận khi biến mất ở ngã rẽ của hầm để xe.
Cuối cùng, cô ta cúi đầu gục vào vô lăng, gào khóc như tan nát cõi lòng.
Em biết như vậy rất nực cười, nhưng Tần Phong à, em cũng tưởng rằng mình đã quên rồi, đến tận khi anh xuất hiện, em mới hoàn toàn hiểu được lòng mình. Khoảng thời gian ở bên anh không phải là đóng kịch, em thật sự yêu anh, em chỉ yêu một mình anh.
Rồi sao nữa?
Câu nói lạnh lùng không để lộ ra một chút cảm xúc nào.
Tần Phong nhìn cô, anh đứng đó vài giây rồi xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Anh không về phòng ngủ mà ra khỏi chung cư, vào thang máy xuống hầm để xe.
Chiếc xe có người đó vẫn đỗ ở chỗ đó.
Cô tìm tôi làm gì?
Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Linh Khê nhìn anh, cô ta cắn môi:
Tần Phong, em không thể đứng nhìn anh kết hôn với người phụ nữ khác được.
Vốn dĩ Tần Phong còn định đắp mặt nạ cho cô, như vậy thì hẳn là cô sẽ vui hơn, nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy nên đành thôi.
Làm xong hết mọi chuyện, Tần Phong nhìn quần áo trên người Giang Mộ Tuyết.
Bởi vì hôm nay quỹ từ thiện có một hạng mục cần đi thăm hỏi nên cô mặc bộ đồ vest khá trang trọng, cổ áo cài chặt cúc đã hằn một vệt đỏ lên cổ cô.
Lúc ấy em bị ép buộc thật, em trúng Dạ oanh gãy cánh. Anh biết Dạ oanh gãy cánh là loại thuốc gì không? Em căn bản không có sự lựa chọn nào khác, anh có biết lúc ấy em muốn người cứu em là anh biết bao…
Câm miệng.
Rốt cuộc Tần Phong cũng xoay đầu lại nhìn cô ta, rốt cuộc trong mắt cũng hiện lên sự phẫn nộ và đau xót từ tận sâu trái tim.
Cô nói cô không thể nhìn tôi kết hôn với người phụ nữ khác?
Đúng thế.
Tần Diệp chấp nhận được việc cô không thể nhìn tôi kết hôn với người phụ nữ khác?
Giây lát sau, khóe miệng Tần Phong cong lên thành một nụ cười lạnh lùng:
Mặt ngoài thì mang hôn ước vẻ vang với anh họ tôi, ngầm thì lại quỵ lụy van xin tôi quay lại, Diệp Linh Khê, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai cho cô dũng khí, rốt cuộc là ai cho cô cái liêm sỉ này?
Ngay sau đó, tay của cô ta bị hất mạnh ra.
Rầm
một tiếng, cửa xe đóng lại.
Giờ khắc này đôi mắt ấy đang xuất hiện trước mặt cô ta, gần như thế, nhưng lại xa xôi đến vậy.
Diệp Linh Khê vươn tay, muốn chạm vào cặp mắt ấy.
Thế nhưng Tần Phong lại quay đầu đi, bàn tay của Diệp Linh Khê khựng lại giữa không trung, cuối cùng cô ta chỉ có thể lau đi nước mắt của mình.
Tần Phong thấy trên tủ đầu giường có áo ngủ của cô. Anh lại ngồi xuống mép giường, định giúp cô thay quần áo.
Đang cởi cúc áo cho cô thì cổ tay bỗng bị ai đó nắm lấy.
Tần Phong hơi sửng sốt, anh ngẩng đầu lên.
Giang Mộ Tuyết đang nhướng mày nhìn anh, như thể đang cố gắng nghĩ xem người trước mặt mình là ai.
Cuối cùng cô mở miệng hỏi như đang xác nhận lại:
Tần Phong?
Ừm, Tiểu Tuyết, là anh, thay áo ngủ sẽ thoải mái hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.