• 1,113

Chương 415: Tần phong, hãy đối tốt với cô giang!


Mấy giây sau, cô mở cửa xuống xe.


Lục Chi Cửu, sao anh lại xuống đây?
Thẩm Thiên Trường đứng trước mặt anh, cô ng8ửa đầu nhìn anh.

Hả?


Công việc có làm bao nhiêu cũng không hết, dành chút thời gian cho vợ đi.

Lục Chi Cửu tới gần cô, nét mặt như đang nói
hãy hôn anh đi
.
Thẩm Thiên Trường hất cằm hừ lạnh một tiếng:
Anh giấu giếm mối quan hệ giữa Tần Phong và Tần Chính, em không giận anh đã coi như hòa rồi, hơn nữa đâu phải em gọi anh xuống.

Ví dụ như khăn trải bàn mang phong cách vườn tược trên bàn ăn, hoặc là mấy chậu hoa bày bên cạnh cửa sổ sát đất, thậm chí là mấy quyển sách trên giá cũng là thể loại Tần Phong thích đọc.
Lần đầu tiên Tần Phong cảm thấy trong nhà có một nữ chủ nhân hay để ý chi tiết cũng là một trải nghiệm hay ho.
Sau khi mang tài liệu công việc về phòng tổng trợ lý, Tần Phong tắt máy tính rồi ra khỏi Tập đoàn Lục Đạt.
Anh xuống tầng hầm lấy xe rồi lái thẳng theo hướng về biệt thự.
Thẩm Thiên Trường cạn lời nhìn anh, từ khi nào mà Lục Chi Cửu cũng thay đổi rồi?

Chuyện anh ấy cần lợi dụng có phải có liên quan đến Diệp Linh Khê không?


Anh không quan tâm.

Thẩm Thiên Trường trầm mặt xuống:
Tiểu Tuyết là bạn em, nếu Tần Phong không tốt với cô ấy, em nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhân lúc Lục Chi Cửu hơi ngây người vì logic thần thánh của cô, Thẩm Thiên Trường hất tay anh ra, quay trở lại trong xe rồi đạp chân ga ra khỏi nhà để xe.
Lục Chi Cửu đứng tại chỗ, mãi đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt anh, anh mới xoay người trở về tầng cao nhất.
Lục Chi Cửu nhíu chặt lông mày, anh nghĩ, tình bạn đột ngột của con gái thật sự là khó hiểu, anh chỉ biết một điều là nếu Giang Mộ Tuyết gặp chuyện gì không hay, chắc chắn Thẩm Thiên Trường cũng sẽ giận lây sang anh.
Vậy nên anh nhất định phải cảnh cáo Tần Phong trước.
Lúc trước Tần Phong từng hỏi cô có cần thuê người giúp việc không, nhưng Giang Mộ Tuyết từ chối. Bao năm qua cô đã quen làm tất cả mọi chuyện một mình, chỉ có điều biệt thự quá lớn, thuê người tới quét dọn định kỳ là được.
Mà sắc trang trí chủ đạo là màu lam khói và hồng đất, mỗi một chi tiết đều có dấu vết chứng minh cho sự tỉ mỉ của Giang Mộ Tuyết.
Tốt đến mức cô không thể từ chối được, tốt đến mức cô không thể yên tâm nhận lấy.
Đôi mắt đen như mực của Lục Chi Cửu lóe ra tia sáng không tên nào đó, anh nhìn Thẩm Thiên Trường rồi chậm rãi mở miệng.
Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn ngào:
Lục Chi Cửu, cám ơn anh.

Cám ơn anh đã để người em yêu là anh.

Về công ty.

Lục Chi Cửu không nói gì, nhưng cũng không buông tay ra.
Thẩm Thiên Trường nói xong là lập tức xoay người định vào trong xe, nhưng lại bị Lục Chi Cửu giữ lại.

Đi đâu?


Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.

Còn đây là lần đầu tiên Tần Phong nghiêm túc trả lời.

Anh từ tầng cao nhất xuống gặp em, em không định thể hiện điều gì à?


Thể hiện cái gì?

Cô phải thừa nhận rằng, cô có thể kiêu ngạo tự mãn tr6ước mặt tất cả mọi người, cô có thể nói ra câu nói ấy khi mọi người chất vấn cô - chỉ nguyện thiên trường địa cửu, nhưng t5rước mặt Lục Chi Cửu thì không. Người đàn ông này quá mạnh mẽ quá chói mắt, chói mắt đến mức làm cô tự ti.

Lục Chi Cửu, vì sao lại tốt với em như thế?


Đúng thế, Tổng Giám đốc Lục.


Hôm nay tạm thời đến đây đã, cậu về trước đi, mai cũng không cần tới.

Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng nở nụ cười:
Thực ra Tài chính Thiên Nhiên cũng có thứ mà Tần Phong cần lợi dụng, xét theo một góc độ nào đó thì em và cậu ta cũng có thể coi là hợp tác cùng có lợi, đừng nghĩ nhiều như thế.

Câu nói này khiến những giọt nước mắt cảm động của Thẩm Thiên Trường rút hết trở về.
Bởi vì tất cả đều đúng với sở thích của Giang Mộ Tuyết, đồng thời cũng đúng với sở thích của anh.
Tần Phong cất bước lên tầng hai, trên lầu có tất cả bốn phòng, lúc này trên cửa phòng đã được dán chữ hỉ đỏ. Tần Phong cười hiểu ra, anh dám đánh cược chữ hỉ này là do bà cụ Nhiếp Tòng Nhu sai người tới dán.
Tần Phong cầm lấy những thứ trên bàn, xoay người định ra khỏi phòng.

Tần Phong, cậu phải đối tốt với cô Giang đấy.


Tổng Giám đốc Lục, tôi đã bảo bọn họ sửa lại phương án thiết kế không ổn lần trước...


Tần Phong, ngày kia cậu kết hôn à?

Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, tỏ ý ngầm thừa nhận.

Liệu Tiểu Tuyết có bị tổn thương không?


Em xứng đáng có được.

Cô xứng đáng có được, xứng đáng có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất, không ai có thể biết rõ hơn Lục Chi Cửu.
Sau khi mở cửa, Tần Phong đi qua khu vực huyền quan, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là bức tranh
cúc họa mi
mà anh và Giang Mộ Tuyết cùng nhau hoàn thành. Tần Phong đứng trước bức tranh ấy, nhớ tới bộ dạng bực bội của Giang Mộ Tuyết hôm đó, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Anh đi vào phòng bếp, đúng như những gì Giang Mộ Tuyết nói, thiết kế vô cùng đơn giản, thậm chí trên bàn bếp chỉ có một cái bếp ga, bởi vì cả hai người đều không giỏi nấu cơm.
Bởi vì Lục Chi Cửu ra ngoài trong lúc Tần Phong đang báo cáo công việc, vậy nên khi anh quay lại thì Tần Phong vẫn đang chờ anh ở đó.
Thấy Lục Chi Cửu ra ngoài một lát rồi trở về ngay, sắc mặt còn không được tốt cho lắm, Tần Phong cảm thấy hơi bồn chồn.
Tần Phong im lặng, vừa rồi Lục Chi Cửu đi gặp Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc bọn họ đã nói gì với nhau?

Vâng, cám ơn Tổng Giám đốc Lục.

Công tác trang trí lắp đặt biệt thự mới hoàn thành hai ngày trước, Tần Phong vẫn chưa có thời gian đi xem.
Hơn nữa biệt thự cách nơi làm việc của Giang Mộ Tuyết rất gần, hẳn là xem biệt thự xong thì có thể đợi cô ấy tan làm.
Bước chân của Tần Phong hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn Lục Chi Cửu, Lục Chi Cửu đang đọc tài liệu trên bàn.
Đây là lần thứ hai Lục Chi Cửu nói với anh câu này.
Lục Chi Cửu nhìn chăm chú vào cô:
Bởi vì đợi mãi không thấy em lên.

Thẩm Thiên Trường c3ười nhẹ, thực ra cô không định lên, bởi vì cô cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại lao ra ngoài, dường như cô có rất nh9iều chuyện muốn hỏi anh, nhưng sau đó lại cảm thấy vô nghĩa.
Nửa tiếng sau, Tần Phong lái xe vào nơi để xe trong biệt thự.
Cửa chính được lắp ổ khóa vân tay, chỉ lưu vân tay của anh và Giang Mộ Tuyết.
Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, bàn trang điểm trống trơn, chỉ có một khung ảnh trên đó.

Trong khung ảnh là một bức ảnh chụp chung của Tân Tuyết Dao và Giang Mộ Tuyết lúc mười bảy tuổi.

Đây là lần đầu tiên Tần Phong nhìn thấy ảnh của Giang Mộ Tuyết lúc mười bảy tuổi. Trong ảnh cô cười rất tươi, như một đóa hoa nở rộ vào sáng sớm, trên cánh hoa còn dính giọt sương chưa kịp bốc hơi, trong sáng đến mức người ta không nỡ ngắt xuống. Anh nghĩ nếu người anh gặp khi đó là Giang Mộ Tuyết, liệu mọi chuyện có khác không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.