Chương 416: Thực ra em thích anh kiếm tiền hơn
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1345 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Vì sao Tần Phong lại xuất hiện ở nơi này??
Nhìn chiếc khăn tắm lỏng lẻo trên người mình, khuôn mặt cô đỏ lên, tim cũng đ8ập nhanh khác thường…
Mặc dù Giang Mộ Tuyết đã đồng ý rồi, nhưng trong thâm tâm cô vẫn bài xích Đường Hinh Văn. Cô không biết phải mất bao lâu mới có thể tiếp nhận việc Đường Hinh Văn thế chỗ mẹ cô, làm những chuyện vốn thuộc về mẹ cô.
Sau khi tắt điện thoại của bà cụ, Giang Mộ Tuyết quay về phòng ngủ lấy túi xách, trang điểm nhẹ, sửa soạn kỹ càng rồi mới xuống lầu.
Dứt lời anh còn đóng cửa phòng lại giúp Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết ngơ ngác đứng ở cửa, một lúc sau khóe môi cô cong lên, không nhịn được cười trộm.
Tần Phong nhướng mày nhìn cô:
Tiểu Tuyết, em cũng cảm thấy gần đây anh quá bận nên ít quan tâm đến em có phải không?
Giang Mộ Tuyết nhíu mày:
Vì sao tự nhiên anh lại hỏi thế?
Hai người cùng ra khỏi biệt thự.
Chiếc xe chạy được một lát, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ra con đường mà bọn họ đang đi không phải là đường tới nhà họ Tần.
Giang Mộ Tuyết cũng không biết cô kích động như vậy là vì phát hiện ra điểm tương đồng giữa mình và Tần Phong, hay là vì sự yêu thích từ tận đáy lòng với mấy quyển sách này.
Mãi đến khi bà cụ Nhiếp Tòng Nhu gọi điện tới, nói là đã đón Giang Nghị Chi và Đường Hinh Văn tới, bảo bọn họ về nhà ăn cơm.
Trên mặt Giang Mộ Tuyết hiện lên nét vui mừng:
Rất ít người thích sách của Tenila, nhưng không biết vì sao em có thể đọc đi đọc lại sách của ông ấy.
Thế có nghĩa là Tiểu Tuyết thích quyển sách này nên mới đặt nó ở đây à?
Của em đó, anh vừa ra ngoài mua.
Trên mặt Tần Phong hiện lên nét lúng túng:
Anh không tìm thấy máy giặt ở đâu.
Giang Mộ Tuyết thay quần áo rồi sấy khô tóc, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Nhưng Tần Phong không còn trong phòng ngủ nữa, Giang Mộ Tuyết ra ngoài xuống lầu.
Anh cũng rất thích mấy quyển sách này.
Giang Mộ Tuyết kích động ngồi thẳng người lên:
Thật sao?
Vậy anh có thể hỏi em mà.
Tần Phong ho một tiếng:
Ừm, vừa rồi anh không nghĩ nhiều như thế, em thử xem có vừa không.
Chẳng lẽ có việc đột xuất nên đi rồi à?
Điện thoại không có ở đây, Giang Mộ Tuyết đang định mở cửa ra ngoài xem thế nào thì lại nghe thấy tiếng vang bên ngoài.
Rốt cuộc trong mắt Tần Phong cũng hiện lên ý cười rõ rệt.
Ừ, anh nhất định sẽ mua một phòng toàn nhẫn cho em.
Giang Mộ Tuyết bỗng duỗi ngón út tay trái ra, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vậy chúng ta ngoéo tay đi, nói là phải làm.
Giang Mộ Tuyết gật đầu:
Ừm, mấy quyển còn lại cũng thế, em nghĩ để ở đây để bình thường rảnh rỗi lấy ra đọc.
Tần Phong trầm mặc, anh còn tưởng rằng bởi vì anh thích nên cô mới đặt ở đây.
Ừm, Tiểu Tuyết, anh ở đây.
Giọng nói của Tần Phong rất bình thường, vậy nên Giang Mộ Tuyết cũng không biết rốt cuộc mình đang xấu hổ cái gì nữa!
Tổng Giám đốc Lục cho anh nghỉ kết hôn sớm.
Thực ra sáng nay em vừa tới Tài chính Thiên Nhiên.
Quần áo mà anh lựa chọn rất hợp với Giang Mộ Tuyết.
Sao hôm nay anh lại tới đây?
Giang Mộ Tuyết cười hỏi.
Sáng nay lúc ra khỏi Tài chính Thiên Nhiên là cô về công ty luôn, nào ngờ lúc ăn trưa nhân viên p3hục vụ trong nhà hàng vô tình làm đổ nước canh lên quần áo cô, vậy nên cô mới về biệt thự tắm rửa.
Mặc dù đã sống chung9 một nhà với Tần Phong được một thời gian rồi, bây giờ bọn họ cũng sắp tổ chức đám cưới, nhưng cô thề mình chưa bao giờ mặc ít 6như vậy xuất hiện trước mặt anh!
Tiểu Tuyết, đợi anh, đợi anh làm xong những chuyện này.
Giang Mộ Tuyết nhìn anh, đôi mắt cô lóe lên sự dí dỏm:
Không, thực ra em thích anh kiếm tiền hơn.
Thực ra khi so sánh với quá khứ có Trịnh Kỳ, càng sống lâu với Tần Phong thì cô càng hiểu ra mình đã khổ sở thế nào trong mối tình trước, mặc dù đúng là anh không có quá nhiều thời gian dành cho cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy Tần Phong rất tốt, có lẽ bây giờ cô chưa hiểu hết con người anh, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình tìm hiểu anh cả đời.
Nửa tiếng sau, Giang Mộ Tuyết vẫn đứng trong phòng tắm.
Cô thực sự không hiểu vì sao lấy quần áo thôi mà cũng lâu như thế! Rõ ràng phòng giặt quần áo không hề xa xôi gì cả.
Phải biết rằng những quyển sách mà cô thích từng bị Đoàn Văn Trúc liệt vào danh sách cả đời này không bao giờ đọc, hơn nữa sách của Tenila là đứng đầu danh sách ấy luôn.
Thế là bọn họ cứ thế thảo luận mấy tiếng đồng về vài quyển sách này.
Tần Phong đưa một cái túi cho cô.
Giang Mộ Tuyết cầm lấy xem, hình như đây không phải quần áo của cô mà:
Có phải anh lấy nhầm quần áo rồi không?
Tiểu Tuyết, lại đây.
Tần Phong vẫy tay với cô.
Giang Mộ Tuyết cất bước tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
Tần Phong gõ cửa phòng tắm.
Tiểu Tuyết, anh về rồi.
Được, để anh đi lấy cho em.
Nói xong, Tần Phong xoay người ra khỏi phòng ngủ chính.
Tần Phong nhìn tay cô rồi cũng duỗi ngón tay ra móc lấy ngón út của cô.
Nói là phải làm.
Đương nhiên là không tính lúc cô uống say, Tần Phong tự ý thay quần áo cho cô.
Giang Mộ Tuyết hít sâu mấy hơi để bình phục tâm trạng.
Tần Phong.
Cô mở miệng gọi.
Hôm nay Tổng Giám đốc Lục nói với anh rằng công việc thì không bao giờ làm hết được, bảo anh dành thời gian cho em nhiều hơn.
Giang Mộ Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì cô cảm thấy Lục Chi Cửu không giống kiểu người thích quan tâm cuộc sống riêng tư của cấp dưới.
Tần Phong đang ngồi trên xô pha đọc một quyển sách, Giang Mộ Tuyết nhận ra đó là quyển sách mà cô đặt trên kệ, có thể thấy được rằng Tần Phong khá thích quyển sách này.
Giang Mộ Tuyết đi tới phòng khách, lúc này Tần Phong mới ngẩng đầu lên.
Tần Phong hơi sửng sốt.
Dù sao anh cũng hứa với em là sẽ mua một rương nhẫn cho em, để em có thể đeo nhẫn theo tâm trạng mà. Nếu anh ở nhà với em cả ngày thì chẳng phải em chỉ có thể đeo đá thôi à?
Quần áo của em ở trong máy giặt phòng giặt quần áo, anh có thể lấy giúp em được không?
Bởi vì vừa trùng tu xong nên bọn họ chưa chuyển đồ tới đây, máy giặt có tính năng hong khô, vậy nên Giang Mộ Tuyết chỉ có thể giặt rồi mặc luôn.
Đọc không chỉ một lần thôi đâu.
Thực ra đây là một quyển sách không mấy nổi tiếng, rất nhiều người nói rằng trong đó toàn viết những thứ đâu, đâu đọc chẳng hiểu gì cả, nhưng Giang Mộ Tuyết lại rất thích.
Nhìn chiếc nhẫn cười đối xứng trên tay hai người, rốt cuộc trên mặt Giang Mộ Tuyết cũng hiện lên nụ cười.
Trước kia anh từng đọc quyển sách này chưa?
Giang Mộ Tuyết chỉ vào quyển sách anh đang cầm.
Tần Phong, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?
Tần Phong cong môi cười:
Không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.