Chương 426: Món quà kết hôn đặc biệt nhất!
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1366 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Trần Tử Nhiễm cầm micro cất tiếng nói:
Ladies and gentleman, hoan nghênh đến với buổi tối độc thân cuối cùng của bạn tôi, Tiểu Tuyết, hiện t8ại hãy giơ hai cánh tay của các bạn lên để cùng quẩy banh nóc với chúng tôi nào!
Vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm đặt micro xuống, giơ ta3y lên trượt trên máy đánh nhạc, sau khi một âm trầm vang lên, trên sàn nhảy bỗng tung bay những dải lụa màu vàng.
Thế là tất cả mọi 9người trên sàn nhảy đều nhảy theo nhịp điệu nhanh mạnh này, bầu không khí lên đến cao trào.
Một lát sau, ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng sáng lên thành một chùm sáng, như đang đi tìm mục tiêu của mình, sau đó chuẩn xác dừng lại trên người Giang Mộ Tuyết.
Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy cô rõ hơn, cô nhắm mắt lại, hai tay giơ qua đỉnh đầu, khuỷu tay hơi cong, đầu và thân thể lắc lư theo nhạc. Hiển nhiên cô là một người mới chơi, vậy nên động tác hơi cứng ngắc và mất tự nhiên, thế nhưng cô chẳng hề để ý tới, nụ cười trên mặt chứng tỏ cô đã đắm chìm vào đó. Khuôn mặt cô rất đẹp, đẹp đến mức động tác cứng ngắc của cô cũng mang theo một sự quyến rũ khác thường.
Tần Phong chưa bao giờ nhìn thấy Giang Mộ Tuyết thả lỏng như thế, anh cảm nhận được rằng hiện tại cô đang rất vui.
Phùng Tiêu cạn lời, mấy người ở đây, chỉ có mình anh ta là trông không giống người tốt à? Anh ta không cướp đoạt người yêu của ai, cũng không bắt ép gái nhà lành, hai bên tình nguyện chơi, có vấn đề gì sao?
Thấy anh ta không nhúc nhích gì, Vương Gia Hủ lại thản nhiên bổ sung thêm một câu:
Cậu thế này thì đoán chừng Giang Mộ Tuyết sẽ bảo mấy phù dâu của cô ấy cách xa cậu ra đấy.
Phùng Tiêu cứng họng, anh ta thừa nhận là lý do này đã phần nào làm anh ta dao động.
Sau khi ra khỏi phòng, Tần Phong đi tới vị trí có thể quan sát được tất cả mọi nơi dưới tầng hai.
Trong những ánh đèn lấp lóe, liếc qua một cái là anh nhìn thấy Giang Mộ Tuyết. Cô đang lắc lư theo nhạc như những người trên sàn nhảy, bởi vì cách xa nên Tần Phong không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Tần Phong híp mắt lại, anh lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Như thể bị lây nhiễm, Tần Phong nhìn cô như vậy, khóe miệng anh cũng dần dần cong lên.
Nhưng hiển nhiên không chỉ có một mình anh đang nhìn Giang Mộ Tuyết, ở nơi này có rất nhiều đàn ông.
Nụ cười trên mặt Tần Phong tắt ngấm, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Trên ghế xô pha trong phòng, Phùng Tiêu cầm thuốc lá, một cô gái với vóc dáng nóng bỏng tựa vào người anh ta, dường như bọn họ không hề chú ý tới hành động của Vương Gia Hủ, chỉ mải mê bưng ly rượu lên cụng ly, Phùng Tiêu cúi đầu nói gì đó vào tai cô gái kia, làm cô gái ấy cười lên ha ha.
Vương Gia Hủ cũng thật sự bội phục Phùng Tiêu, tuy nói là tiệc độc thân trước đám cưới của Tần Phong, nhưng không ngờ thằng nhóc này lại dẫn theo một người phụ nữ tới, thật sự là loại người thiếu phụ nữ một ngày là sẽ chết!
Vương Gia Hủ lại nhìn về phía Tần Phong, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Được rồi, anh hoàn toàn bị phớt lờ luôn, thế là anh bắt đầu nhớ đến Vưu Mộc, ít nhất khi có cậu ấy ở đây, dù có hứng thú hay không thì cậu ấy cũng sẽ ừ một tiếng.
Vương Gia Hủ ngồi vào ghế xô pha, lấy bật lửa ra châm điếu thuốc.
Sau khi hít hai hơi, anh ngước mắt nhìn sang Tần Phong.
Vương Gia Hủ vội vàng đẩy cửa vào.
Nhìn mấy người ngồi trên ghế xô pha, anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì!
Trong bầu không khí như vậy, Giang Mộ Tu6yết bất giác bị lây nhiễm, cũng nhảy theo nhạc giống những người xung quanh, cô dám khẳng định đây là món quà kết hôn đặc biệt nhất mà cô đư5ợc nhận!
Cùng lúc ấy, trên gian phòng trên tầng hai.
Lão Tứ, cậu đúng là chó chê mèo lắm lông, chỉ là dẫn theo một em mà không nói với cậu thôi mà, có nhất thiết phải thế không?
Thôi đi, ai thèm chó chê mèo lắm lông với cậu, tôi cải tà quy chính từ lâu rồi.
Phùng Tiêu trợn trắng mắt một cái, rõ ràng là chứng cáu kỉnh vì độc thân lâu ngày đây mà. Thế là anh ta không nói thêm gì nữa, quay đầu sang thì thầm to nhỏ với cô gái kia.
Không ngờ cô Giang trông thì đoan trang nhã nhặn như thế mà cũng có mặt tương phản như vậy. Theo tôi thấy, vợ chồng cậu cũng hay đấy, đến đây cùng nhau xong ai chơi phần người ấy à?
Cô ấy ở đâu?
Tần Phong hỏi.
Nhìn dáng vẻ của Tần Phong, Vương Gia Hủ sửng sốt mấy giây:
Cậu đừng nói với tôi là cậu cũng không biết vợ cậu ở đây đấy nhá.
Sau khi Phùng Tiêu ngậm miệng lại, rốt cuộc Tần Phong cũng lên tiếng:
Cậu nhìn thấy cái gì?
Vương Gia Hủ cầm cốc bia trước mặt lên uống một ngụm:
Cậu đoán xem?
Tần Phong nhíu mày lại.
Rốt cuộc lúc này Phùng Tiêu cũng phản ứng lại, anh ta đứng bật lên khỏi ghế xô pha, nhìn Vương Gia Hủ với vẻ mặt ngạc nhiên:
Hả? Giang Mộ Tuyết cũng ở đây?
Vương Gia Hủ gật đầu, tay chỉ ra phía ngoài:
Đúng thế, tôi vừa đi toilet, nhìn xuống dưới thì thấy cô ấy đang quẩy tưng bừng trên sàn nhảy.
Mới nói được một nửa thì Tần Phong đã đứng lên rồi.
Tôi nói này, các cậu không thấy tò mò xem vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì à?
Tần Phong ngẩng đầu nhìn Vương Gia Hủ, còn chưa mở miệng thì Phùng Tiêu ở bên cạnh đã cười ngả ngớn:
Lão Tứ, thích cô nào thì cứ nghĩ cách đưa tới đây là được, anh em với nhau còn chơi cái trò bí ẩn, tôi nhìn thôi cũng thấy chán rồi.
Vương Gia Hủ tức tối lườm Phùng Tiêu:
Cậu tưởng tôi giống cậu chắc, suốt ngày trong đầu chỉ có cái chuyện đó chứ có gì khác đâu!
Mới đi đến cửa phòng, anh lại quay đầu nhìn Phùng Tiêu và cô gái bên cạnh anh ta:
Nếu không muốn nằm trong danh sách đen của tôi thì tốt nhất lát nữa tôi về cậu đừng để tôi thấy trong phòng còn phụ nữ nữa.
Nhìn theo bóng lưng anh, một lúc sau Phùng Tiêu mới phản ứng lại:
Hở? Vừa rồi cậu ta uy hiếp tôi hả?
Vương Gia Hủ cười trên nỗi đau của người khác:
Nếu tôi là Giang Mộ Tuyết, lát nữa vào đây và nhìn thấy dáng vẻ ‘xa hoa’ này của cậu, tôi nhất định sẽ bắt Tần Phong tuyệt giao với cậu.
Sau đó tiếng nhạc bỗng dừng lại, đèn cũng được bật hết lên, những người đang nhảy cũng đều ngừng lại. Tất cả hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một người mặc quần áo quản lý bước lên trước sàn DJ.
Thưa mọi người, thực sự rất xin lỗi, vừa rồi dàn loa của quán chúng tôi xảy ra vấn đề.
Bên dưới có người bất mãn nói lớn tiếng:
Vậy bao giờ mới sửa xong?
Hiện tại chúng tôi đang kiểm tra, sẽ mau chóng…
Cụt hứng quá đi mất, tôi tới quán bar này bao năm rồi, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy, các người cố tình hả?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.