• 1,113

Chương 427: Vẫn chưa chơi chán à?


Trần Tử Nhiễm cũng nhảy xuống khỏi sàn DJ, cô đi tới trước mặt Giang Mộ Tuyết và Đoàn Văn Trúc, nhìn bọn họ với vẻ mặt cạn lời.8


Phục luôn rồi, tôi đang khuấy động được bầu không khí thì lại xảy ra chuyện này.


Giang Mộ Tuyết nhìn kính m3ắt trên mặt Trần Tử Nhiễm, lúc đèn tắt thì trông rất ngầu, nhưng đèn sáng thì lại hơi buồn cười:
Tiểu Nhiễm, cô lấy cặp kính 9này ở đâu vậy?

Hôm sau.
Ngày mùng mười tháng mười.
Thực ra năm giờ sáng là Giang Mộ Tuyết đã bị gọi dậy trang điểm rồi.
Trần Tử Mặc ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng:
Cho em ba phút, nếu không lập tức ra khỏi quán bar thì anh sẽ gọi cho bố ngay.


Trần Tử Mặc anh tới thời kỳ mãn kinh đấy hả? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm suốt ngày quản em, có tin đợi đến khi anh về là em lập tức trói anh lại gả anh đi không hả!


Ha, có giỏi thì thử xem.

Vừa dừng xe lại thì nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Quyết.
Đọc tin nhắn xong, Lục Chi Cửu nói với Thẩm Thiên Trường:
Tối nay Tần Phong thanh toán mọi chi phí trong Di Lí.

Thẩm Thiên Trường tức tối:
Anh xem, anh không cho em đi, đi có phải là được ăn uống chùa không!

Đoàn Văn Trúc cũng tỏ vẻ đồng ý, cô muốn Trần Tử Nhiễm dẫn mình đi chơi nhiều hơn!
Vừa dứt lời thì điện thoại của Trần Tử Nhiễm cũng vang lên.
Trần Tử Nhiễm lấy ra nhìn, cô nhíu mày lại, tối rồi mà Trần Tử Mặc còn gọi điện cho cô làm gì?
[Ừm, ngủ ngon, Tiểu Tuyết.]
Đọc tin nhắn này, Giang Mộ Tuyết bỗng cảm thấy muốn đánh người, vì sao cô bỗng có dự cảm là cuộc sống hôn nhân sau này sẽ rất uất ức nhỉ!

Cô cầm điện thoại, cả người đều trở nên mất tự nhiên, cảm giác bị người khác giám sát này thật đáng sợ!

Ừm… Tiểu Nhiễm, hay là chúng ta về trước đi.

Trần Tử Nhiễm nhíu mày:
Chúng ta mới ra ngoài chưa được bao lâu mà.


Đàn chị, chị có hồi hộp không?
Hạ Hiểu Thi hỏi.
Giang Mộ Tuyết cười nhẹ, cô sắp trang điểm xong, mặc dù vẫn chưa làm tóc, nhưng trông cả khuôn mặt đã chói mắt lắm rồi.

Ừm, vẫn ổn.

Giang Mộ Tuyết vừa về đến khách sạn là lập tức gửi tin nhắn cho Tần Phong: [Bây giờ anh đang ở đâu?]
[Ở nhà.]
Trong tin nhắn còn kèm theo bức ảnh đồng hồ treo tường trong phòng khách nhà họ Lục, đồng thời thời gian trong chiếc đồng hồ trùng khớp với thời gian hiện tại.
Dứt lời Trần Tử Mặc tắt máy luôn.
Nghe tiếng
tút tút
, Trần Tử Mặc lại nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Trần Tử Mặc tám trăm lần! Cô thề chỉ cần có một cô gái bằng lòng thu phục anh, cô nhất định sẽ giúp người đó một tay, đồng thời cũng sẽ dốc hết sức lực!
Trong lúc cô phát điên thì điện thoại lại có tin nhắn đến.

Bây giờ về ngay lập tức, nếu không anh sẽ gọi bố tới đón em.
Trần Tử Mặc uy hiếp.
Trần Tử Nhiễm muốn giết người rồi, chỉ biết lôi bố ra uy hiếp cô thôi hả?

Tối nay em đi với Thiên Trường, bọn em ở đây bàn chuyện làm ăn, biết không?!
Trần Tử Nhiễm nói dối không chớp mắt.
Trần Tử Nhiễm tháo kính ra:
À, mượn của DJ ở đây.

Đôi mắt của Đoàn Văn Trúc khi nhìn Trần Tử6 Nhiễm đã biến thành sùng bái:
Tiểu Nhiễm, không ngờ cô lại biết chơi DJ.

Trần Tử Nhiễm sờ đầu:
Tôi biết nhiều thứ 5lắm, sau này chơi chung rồi các cô sẽ biết.

Giang Mộ Tuyết và Đoàn Văn Trúc gật đầu như bổ tỏi, bọn họ cũng cảm thấy Trần Tử Nhiễm biết nhiều trò như vậy, chơi chung với cô chắc chắn sẽ không nhàm chán.
Ba người lại quay về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì điện thoại của Giang Mộ Tuyết vang lên.
Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn mà Tần Phong mới gửi cho cô.

Vậy thì vì sao?


Tự em nghĩ đi.

Nói xong anh xuống xe trước.
Lục Chi Cửu bật cười, anh giơ tay cốc đầu cô:
Vì sao Tần Phong lại phải thanh toán tiền cho cả quán bar Di Lí?

Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ nghi hoặc:
Vì sao? Ngày mai kết hôn, vui quá nên mời mọi người chung vui?

Lục Chi Cửu lắc đầu.

Tiểu Tuyết, Văn Trúc, chúng ta về khách sạn đi.

Thế là ba người họ cùng ra khỏi quán bar, bắt xe về khách sạn trong sự tiếc nuối.
Ở một nơi khác, Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cũng mới ăn tối xong và vừa về đến Cẩm Viên.
[Bây giờ em còn hai phút!]
Đậu xanh!
Trần Tử Nhiễm vò đầu, tức đến mức đứng bật lên.
[Tiểu Tuyết, nên về rồi.]
Đọc tin nhắn này, Giang Mộ Tuyết giật nảy mình.
Nên về rồi là có ý gì?
Thẩm Thiên Trường ngồi trong xe ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trong đầu cô bỗng nghĩ đến một chuyện.
Cô lấy điện thoại ra nhắn cho Trần Tử Nhiễm: [Bây giờ các cậu đang ở đâu?]
Trần Tử Nhiễm trả lời rất nhanh: [Đừng nói nữa, tự nhiên Trần Tử Mặc nhảy ra, uy hiếp là sẽ đi mách lẻo với bố tớ, bây giờ đã về khách sạn rồi.]
Chẳng lẽ anh biết cô đang chơi ở bên ngoài à?
Cô nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng quen thuộc nào cả.
[Anh đang ở đâu?] Giang Mộ Tuyết cố tình nói lảng sang chuyện khác.

Khoảng cách giữa anh và cậu ta còn chênh nhau một trăm Cố Ngôn Quyết nữa.


Đồ tự luyến!



A lô, có chuyện gì?


Em ở đâu? Lại tới quán bar lêu lổng hả?


Đậu, Trần Tử Mặc anh có nhầm không đấy, ở thành phố Phong mà cũng quản nhiều như thế!

Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc vừa trang điểm xong thì Hạ Hiểu Thi cũng gõ cửa phòng.
Bởi vì tối hôm qua Đoàn Văn Trúc dặn Hạ Hiểu Thi mua đồ, vậy nên Hạ Hiểu Thi đã mặc váy phù dâu rồi mà còn phải cầm túi lớn túi bé, quả thực là tiêu điểm suốt dọc đường đi.
Đoàn Văn Trúc và Trần Tử Nhiễm nhận lấy những thứ mà Hạ Hiểu Thi đang cầm, hưng phấn vào phòng xử lý.



Thẩm Thiên Trường cất điện thoại đi rồi mở cửa xuống xe, Lục Chi Cửu vẫn đang đứng chờ cô ở cửa nhà để xe.
Cô bước tới trước mặt anh:
Sao em cứ cảm thấy anh dạy hư Tần Phong rồi ấy nhỉ!

[Giang Mộ Tuyết, vẫn chưa chơi chán à?]
Đậu! Xanh!
Giang Mộ Tuyết chột dạ, Tần Phong biết cô ở bên ngoài, chắc chắn là anh biết rồi!
Công ty tổ chức đám cưới cắt cử hai thợ trang điểm tới, một người trang điểm cho Giang Mộ Tuyết, một người trang điểm cho phù dâu.
Bởi vì trang điểm và làm tóc cho cô dâu phức tạp hơn, vậy nên cô cũng phải dậy sớm hơn.
Nhưng Đoàn Văn Trúc và Trần Tử Nhiễm cũng chẳng khá hơn là bao, tới sáu giờ đúng là cũng bị gọi dậy. Đoàn Văn Trúc vừa ngáp vừa cảm thấy may mắn vì hôm qua không chơi đến nửa đêm, nếu không thì hôm nay chết thật rồi.
Ghê thật, người đàn ông này muốn cô không có một cơ hội phản bác nào đúng không?
[Bây giờ em đang ở khách sạn rồi.]
Giang Mộ Tuyết cũng học theo anh, gửi hình ảnh của phòng mình cho anh.
Thế nhưng bàn tay đang nắm chặt làn váy lại bán đứng cô.


Đàn chị, chị yêu anh ta thật đấy.
Nếu không thì đã chẳng bất chấp tất cả để lấy anh ta!

Sau vài giây sửng sốt, Giang Mộ Tuyết mới hiểu ra là cô nàng này đang nói đến Trịnh Kỳ. Cô rất yêu Trịnh Kỳ, có lẽ là đã từng nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.