• 1,113

Chương 431: Cùng em ngắm nhìn phong hoa tuyết nguyệt



Sự thật không phải những gì các cậu nghĩ đâu.


Rất rõ ràng là lời giải thích của Giang Mộ Tuyết không có tác dụng gì cả.8

Vì đêm tân hôn của tôi và Tiểu Tuyết, có thể đổi một phương thức khác được không?

Trần Tử Nhiễm nhìn anh rồi lập tức hiểu ra ngay.
Trần Tử Nhiễm nói uy hiếp.

Chuyện này thì có gì khó, để tôi làm trước!
Vương Gia Hủ xung phong lên trước.
Nói dồi anh xắn tay áo lên một đoạn, sau đó ngồi xuống định chui qua dải lụa đỏ.
Nhưng còn chưa làm thì Trần Tử Nhiễm đã đẩy anh ra:
Ai cho anh đi qua như thế?

May mà là một thức uống màu xanh lục.
Vương Gia Hủ thoải mái mở nắp ra uống một ngụm, biểu cảm coi như bình tĩnh.
Tần Phong đang định quỳ một chân xuống đất thì Đoàn Văn Trúc lại ngăn cản anh.

Ý? Đừng vội chứ, chẳng phải vừa rồi anh nói là đổi một phương thức khác sao? Chúng tôi đã chuẩn bị cả rồi.

Phùng Tiêu tỏ vẻ căm hận, đi qua dễ dàng như thế, vì sao vừa rồi anh ta còn phải liều mạng như thế cơ chứ!
Sau khi Tần Phong vào phòng, cả nhóm cũng kéo nhau vào.
Khi mà anh nhìn thấy rõ cô, cô cũng ngước mắt lên.
Thực ra hôm đi thử áo cưới Tần Phong cũng chưa kịp thử quần áo của mình.
Bình thường Tần Phong luôn mặc vest đi giày da, nhưng hầu như không trang trọng như hôm nay, bộ âu phục màu trắng khiến nụ cười anh trông càng thêm sạch sẽ và rạng rỡ.
Giang Mộ Tuyết thừa nhận rằng hôm nay người đàn ông này đẹp trai quá mức đi mất.
Cái gì cũng hỏng được, nhưng eo thì không được!
Thế là cô liếc mắt ra dấu với Đoàn Văn Trúc, hai người lập tức rút dải lụa đỏ lại để Tần Phong đi qua.
Nói rồi cô lật một góc váy cưới của Giang Mộ Tuyết lên, lộ ra bốn dải lụa màu bạc, đầu kia của dải lụa còn ẩn trong váy cưới, hiển nhiên là nối với cái gì đó.
Trần Tử Nhiễm nói đắc ý:
Vừa rồi không đi qua dải lụa đỏ, bây giờ phải chọn một dải này, chọn trúng cái gì thì phải uống cái nấy.

So với việc Tần Phong cưới vợ thì anh muốn bảo vệ eo của mình hơn.
Tần Phong cụp mắt ngẫm nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nhìn dải lụa cao ngang eo mình, Vương Gia Hủ nghiến răng nghiến lợi phàn nàn:
Có nhất thiết phải biến thái thế không!

Trông cô bé này cũng xinh xắn đấy, sao lại nghĩ ra nhiều trò làm khó người khác như thế cơ chứ?
Mấy giây sau, biểu cảm trên mặt Phùng Tiêu bỗng trở nên nhăn nhó, anh ta lập tức chạy vào toilet.

Rốt cuộc đây là cái khỉ gì vậy!
Phùng Tiêu vừa chảy nước mắt vừa gào lên.
Thấy Vương Gia Hủ không có phản ứng gì, Ôn Tử Diễn và Tần Phong cũng lập tức lựa chọn dải lụa.
Chỉ còn một dải cuối cùng, Đoàn Văn Trúc thấy Phùng Tiêu đứng im, bèn làm động tác ra hiệu cho anh lấy.
Chua cay đắng ngọt?
Ôn Tử Diễn nhìn chai trong tay mình, kết hợp với biểu hiện vừa rồi của Vương Gia Hủ, thế thì của anh là chua hoặc đắng rồi nhỉ?
Sao cô lại nghĩ quẩn rồi tìm hai người này tới làm phù dâu cơ chứ!
Nói xong, Trần Tử N6hiễm cũng mở cửa phòng ra.
Phùng Tiêu thấy vậy bèn tiến lên một bước đẩy Vương Gia Hủ ra:
Để tôi thử xem.

Thế là anh ta dạng chân ra, ngửa đầu cúi người từng chút một.
Phùng Tiêu cắn răng, không biết ai làm Cố Ngôn Quyết tức tối bỏ đi nữa.
Vương Gia Hủ thấy vậy lập tức cổ vũ:
Lão Phùng, cậu cứ uống đi, không khó uống, chỉ nồng hơn những thức uống bình thường một chút thôi, miễn cưỡng uống được.

Cuối cùng Tần Phong cũng nở nụ cười, anh nhìn Giang Mộ Tuyết:
Xem ra cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ngọt ngào chắc rồi.

Giang Mộ Tuyết đỏ mặt cúi đầu, trông thì như ngượng ngùng, nhưng thực ra cô đang che giấu sự chột dạ của mình.
Nhưng chỉ nửa phút ngắn ngủi là những người đằng sau đều đã tới hết.
Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc vén màn lên, đám Phùng Tiêu thúc giục Tần Phong đưa cô dâu đi.
Thế này là sao?

Đi qua cửa cũng được thôi, nhưng chỉ có thể chui qua dải lụa đỏ này, dại lụa đỏ này đại biểu cho hạnh phúc sau này của hai người, xông vào là không tốt đâu.

Ôn Tử Diễn còn đang suy đoán thì Tần Phong đã mở nắp chai ra, thản nhiên uống một ngụm.
Nhưng cũng giống với Vương Gia Hủ, biểu cảm của Tần Phong rất bình tĩnh.
Chai nước mía ấy là cô cố gắng ra dấu cho anh.
Tần Phong lại đứng trước mặt Giang Mộ Tuyết, anh trịnh trọng quỳ một chân xuống mặt đất, đang định giơ bó hoa trong tay lên thì Trần Tử Nhiễm lại vươn tay ra ngăn cản.
Rốt cuộc mọi người cũng cười ầm lên, nhất là Giang Mộc Trạch và Tân Dịch, thấy người bên nhà trai ăn quả đắng, bọn họ cười rất vui vẻ.

Đây là ‘chua cay đắng ngọt’ mà bọn tôi chuẩn bị cho các anh, đại biểu cho những hương vị cuộc sống mà sau này Tiểu Tuyết và Tần Phong sẽ nếm trải, không may cho anh là đã rút trúng cay!
Trần Tử Nhiễm cười to giải thích.
Chiếc giường trong phòng ngủ đã bị tấm màn mỏng, mông lung che khuất, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng người thướt tha ngồi trong đó.
Tần Phong ôm bó hoa bước nhanh về phía trước, đến khi tới trước giường mới dừng lại.
Từng học điệu nhảy dân tộc đúng là rất ghê gớm!
Thế là Vương Gia Hủ đành giơ tay ra chọn một dải rồi kéo ra ngoài.
Thế rốt cuộc của ai là ngọt?
Ôn Tử Diễn vừa mở nắp chai ra, thì vị chua đã xộc ra ngoài.
Phùng Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể rút chai cuối cùng ra.
Sau đó anh ta mở nắp chai uống một ngụm.
Khuôn mặt của Ôn Tử Diễn sắp méo mó luôn rồi, có trời mới biết rốt cuộc trong này cho bao nhiêu giấm và chanh.
Nhìn dáng vẻ này của Ôn Tử Diễn, rốt cuộc Vương Gia Hủ cũng không nhịn được nữa. Anh ta nhanh chân chạy tới bên cạnh, cầm chai nước khoáng trên bàn lên uống ừng ực mấy ngụm. Muốn khóc quá đi mất, đây rõ ràng là một chai sinh tố mướp đắng tinh khiết mà!
Phùng Tiêu ngạc nhiên:
Vừa rồi tôi qua rồi mà, sao vẫn phải uống?

Đoàn Văn Trúc xòe tay:
Tóm lại là các anh bắt buộc phải uống bốn loại nước này, nếu Cố Ngôn Quyết còn ở đây thì anh đã không phải uống rồi, hoặc anh hỏi xem ba người kia có ai chịu uống hai chai không?

Vương Gia Hủ ngơ ngác nhìn cô:
Vậy phải qua thế nào?

Trần Tử Nhiễm khoanh tay:
Ngửa đầu, cúi người, đụng vào dải lụa là phải làm lại.

Sau khi chui qua, anh ta đắc ý giải thích:
Ngại thế nhỉ, trước kia tôi từng học điệu nhảy dân tộc.

Đoàn Văn Trúc trợn trắng mắt nhìn anh ta:
Còn ai học khiêu vũ nữa không?


Được rồi, xét thấy cô dâu rất hài lòng với câu trả lời này, vậy nên bây giờ cô ấy đang ra sức yêu cầu chúng tôi cho cá3c anh vào.

Giang Mộ Tuyết nhìn Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc mà khóc không ra nước mắt, xin hỏi là cô hài lòng ở đâu? 9Cô hài lòng ở đâu vậy hả?
Ôn Tử Diễn nhìn Đoàn Văn Trúc rồi lại nhìn dải lụa đỏ.

Tần Phong, chắc là tôi không giúp cậu được rồi.

Tần Phong mặc âu phục màu trắng đứng ở cửa, trong tay còn ôm một bó hoa màu xanh nhạt, cả ngư5ời như tỏa ra một vầng sáng.
Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc suýt thì hoa mắt, cả hai cùng nghĩ vì sao lúc trước bọn họ không phát hiện ra Tần Phong đẹp trai như thế nhỉ?
Vương Gia Hủ nhìn mà sửng sốt, sao lúc trước anh không phát hiện ra Phùng Tiêu dẻo dai như thế nhỉ??
Thế là trước biểu cảm trợn mắt há mồm của mọi người, Phùng Tiêu thuận lợi vượt qua dải lụa đỏ.
Thế nhưng hai người họ vẫn đứng ở hai bên, trên tay còn cầm một dải lụa đỏ chặn ngang cửa.
Tần Phong cúi đầu nhìn dải lụa đỏ, trên môi anh vẫn giữ nụ cười, nhưng lông mày thì đã nhíu lại.
Hiển nhiên ở đầu bên kia không phải thứ gì dễ uống.
Vương Gia Hủ muốn hộc máu, cứ hết trò này đến trò khác thế à? Anh nhìn về phía Phùng Tiêu, dáng vẻ này rõ ràng là đang xem kịch vui dây mà.
Thấy cô như vậy, Vương Gia Hủ lại sợ Trần Tử Nhiễm bày ra trò gì nữa, anh lập tức lùi về sau hai bước theo phản xạ có điều kiện, rõ ràng là sợ thật rồi.


Không nói gì trước à?
Trần Tử Nhiễm mở miệng nói.

Tần Phong nhướng mày lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.