Chương 454: Mỗi lần vấp là một lần bớt dại
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1413 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Anh ta là vệ sĩ của anh?
Sau này sẽ là vệ sĩ của em.
Để phòng ngừa em tự nhiên mất tích hoặc là quyết định đi làm mộ3t vài chuyện nguy hiểm một mình.
Nhưng ngày nào em cũng đi làm, dẫn theo một vệ sĩ thì gây chú ý quá.
Thẩm Thiên T9rường cười gượng.
Nhưng mà…
Thẩm Thiên Trường đang định nói nữa thì lại cảm thấy ta5y mình bị siết chặt hơn.
Lục Chi Cửu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc:
Thẩm Thiên Trường, bây giờ em rất an toàn, nhưng không có nghĩa là sẽ an toàn mãi mãi.
Sau khi cơm nước xong, Lục Chi Cửu lại bế Thẩm Thiên Trường về phòng ngủ, sau đó cô cũng không biết là mấy giờ mình ngủ, cô cảm thấy hiện tại cô không thể đối mặt với mọi nơi trong cái chung cư này nữa, từ xô pha trong phòng khách cho đến trên bàn, thậm chí là trong phòng bếp…
Có người điên lên là có thể lấy mạng cô thật.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô phát hiện ra trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.
Ba tin trong số đó là của Trần Tử Nhiễm, lên án việc cô nghỉ làm.
Lục Chi Cửu không trả lời mà khởi động xe luôn.
Hai mươi phút sau, Tống Ngưng Y gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Trường nói rằng mình đã gặp Vu Ngạo rồi.
Thẩm Thiên Trường ngơ ngác chẳng hiểu vì sao mình lại bị ném, thấy anh cởi áo khoác ra, cô lập tức hiểu ra anh nói ngày mai đừng đi làm có nghĩa là sao.
Hôm sau.
Mãi đến trưa Thẩm Thiên Trường mới dậy, lúc thức giấc thì trong chung cư chỉ còn lại một mình cô, điện thoại cũng đang trong trạng thái đình công, sau khi tìm được cục sạc để sạc pin, Thẩm Thiên Trường mới bò dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Thịnh Lam lấy một tấm card visit ra khỏi ngăn kéo, đưa tới trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Là danh tiếp của một câu lạc bộ golf tư nhân.
Nếu ở Cẩm Viên thì Lục Chi Cửu còn cố kỵ Lục Chi Vũ và vú Trần, nhưng đến chung cư Sâm Lan thì quả thật là không có điểm dừng!
Cô thở dài một hơi, quả nhiên cô không thể tùy ý thách thức quyền uy của Lục Chi Cửu được, nhưng hình như lần nào cô cũng nhổ râu hùm thì phải.
Một tin nhắn là của Tống Ngưng Y, nói rằng hai giờ chiều sẽ chính thức đăng tin.
Còn một tin nhắn nữa là của Thịnh Lam, khoảng thời gian vừa qua Thẩm Thiên Trường đều không liên lạc với cô ta.
Thẩm Thiên Trường lần lượt trả lời từng tin nhắn một rồi xuống lầu. Trên bàn ăn trong phòng bếp, Lục Chi Cửu vẫn để lại bữa sáng cho cô như thường ngày, cháo được bảo quản cẩn thận trong hộp giữ ấm, đến bây giờ vẫn còn nóng.
Thực ra Thẩm Thiên Trường cũng không đói lắm, bởi vì tối qua sau khi trở về cô và Lục Chi Cửu đã ăn tối trong chung cư rồi, nói chính xác hơn thì là ăn khuya.
Hơn nữa như vậy thì cô thật sự không có chút không gian riêng tư gì cả!
Không xảy ra chuyệ6n gì ngoài ý muốn thì cậu ta sẽ không xuất hiện.
Tuần sau Dầu khí Xí Nguyên sẽ đưa ra thiết bị mới trước kế hoạch.
Bước chân của Thẩm Thiên Trường hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn Thịnh Lam.
À ừm, em còn một câu hỏi nữa.
Cái gì?
Lục Chi Cửu nhíu mày.
Lúc trước mãi mà tôi không điều tra ra mối quan hệ giữa Hứa Khanh Nguyệt và buổi giao lưu cựu sinh viên Đại học Z, nhưng tôi phát hiện ra khoảng thời gian vừa qua cô ta thường xuyên ra vào câu lạc bộ này, cô có thể điều tra những thành viên trong câu lạc bộ này cho tôi không?
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại:
Tự cô không điều tra được à?
Hiếm khi thấy Thẩm Thiên Trường tức tối như thế, tâm trạng của Thịnh Lam không khỏi trở nên tốt đẹp.
Thẩm Thiên Trường đứng lên xoay người đi:
Tôi đi đây.
Thịnh Lam xì một tiếng:
Tôi gửi tin nhắn cho cô từ sáng sớm mà bây giờ cô mới tới, đừng trách vì sao mình phải đợi.
Thẩm Thiên Trường chẳng buồn nói nhiều với cô ta:
Nói đi, tiến triển của cô đến đâu rồi.
Mà anh thì không cho phép có một sơ suất nào xảy ra.
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt anh, cô gật đầu cái hiểu cái không, dù sao thì cô cũng chẳng có cái gì là riêng tư với anh cả.
Thịnh Lam cười lạnh một tiếng:
Hứa Khanh Nguyệt đối đầu với tôi nhiều năm như thế, cô cảm thấy cô ta sẽ để tôi điều tra ra sao? Câu lạc bộ này theo chế độ hội viên, tôi không lấy được danh sách bên đó.
Cô không lấy được thì sao tôi lấy được?
Thấy Thẩm Thiên Trường không đồng ý, Thịnh Lam nói:
Thôi bỏ đi, cô đã đa nghi như thế thì chiều này tôi sẽ bảo bố tôi đích thân đi tìm Lục Chi Cửu vậy.
Nói rồi cô ta định cất danh thiếp đi, nhưng Thẩm Thiên Trường lại vươn tay ra chặn lại:
Cô nợ tôi một lần!
Lục Chi Cửu không nói năng gì, trực tiếp vác cô vào thang máy.
Sau khi vào chung cư, mặc dù không bật đèn, anh vẫn quăng cô lên xô pha một cách chuẩn xác.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô, cuối cùng thì Lục Chi Cửu vẫn buông lỏng tay ra:
Ngày mai em đừng đi làm nữa.
Vì sao?
Thẩm Thiên Trường!
Tay của Thẩm Thiên Trường suýt thì bị anh bóp nát, đau đến mức cô vội vàng kêu lên:
Em chỉ tò mò về vệ sĩ của em mà cũng không được sao?
Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra rằng Lục Chi Cửu không đưa cô về Cẩm Viên, lúc này bọn họ đang ở chung cư Sâm Lan.
Lục Chi Cửu, anh làm gì vậy!
Thịnh Lam cong môi:
Đương nhiên là tôi biết cô cũng không lấy được, nhưng chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ có cách.
Con ngươi của Thẩm Thiên Trường hơi co rụt lại, cô biết ngay là cái bà Thịnh Lam này sẽ không có ý đồ tốt đẹp gì mà.
Mỗi lần vấp là một lần bớt dại.
Cô quyết định lát nữa cô sẽ đổi mật khẩu vào chung cư Sâm Lan, như vậy thì anh sẽ không thể vào được nếu không có sự cho phép của cô.
Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ một lát, cô trả lời lại: [Ngưng Y, ngày mai chuẩn bị làm luôn đi.]
[Nhanh vậy à?]
Hả?
Lục Chi Cửu vươn tay ra cầm lấy tay cô,8 quả nhiên mở kính xe hứng gió một lát là lạnh ngay.
Vu Ngạo có đẹp trai không?
Vừa rồi anh ta đứng ngoài xe, cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, không biết anh ta có oai phong như những vệ sĩ trên ti vi không!
Ăn uống xong, Thẩm Thiên Trường về phòng ngủ thay quần áo rồi cầm điện thoại ra khỏi chung cư. Cô không tới thẳng Tài chính Thiên Nhiên mà là tới Tập đoàn Thịnh Thiên.
Lúc lái xe đến Tập đoàn Thịnh Thiên, Thịnh Lam đang tiếp khách trong phòng khách, Thẩm Thiên Trường đợi nửa tiếng trong phòng làm việc thì Thịnh Lam mới quay lại.
Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường ngồi trong phòng làm việc của mình, Thịnh Lam nhướng mày nhìn cô:
Tới bao lâu rồi?
Nửa tiếng, nếu Giám đốc Thịnh quá bận rộn thì sau này đừng vội vàng gọi tôi tới, thời gian của tôi cũng có hạn thôi.
[Bọn họ đã bắt đầu chú ý tới cô rồi, chúng ta phải hành động trước, kéo dài quá lâu thì tôi sợ không thể đảm bảo cho sự an toàn của các cô được. Tuần sau sẽ có kết quả đấu thầu của Tập đoàn Đán Thành, tôi cũng muốn cô về công ty sớm.]
Mới gõ xong hàng chữ này trong cửa sổ trò chuyện thì cửa xe bên ghế lái bỗng bị mở ra, Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng thì Lục Chi Cửu đã bế cô ra khỏi xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.