Chương 462: Phòng ngừa
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1389 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Lâu Ân đến khu vực làm việc ăn mấy miếng thức ăn khuya đã nguội, bỗng cảm thấy thèm hút thuốc.
Cô cầm lấy áo khoác8, nói qua với Tiểu Lưu trong đội rồi ra ngoài.
Bầu trời cuối thu ở thành phố Vân sáng rất muộn, cho dù đã năm giờ3 sáng rồi nhưng trên trời vẫn chưa có một tia sáng nào cả.
Giám đốc Hà, ý của anh là bên phía Vật liệu Đán Thành có xu hướng nghiêng về tư vấn tài chính?
Trong phòng họp của Tài chính Thiên Nhiên, Thẩm Thiên Trường đang mở cuộc họp bàn về vụ đấu thầu cho Vật liệu Đán Thành.
Đúng thế, tôi quen biết với Giám đốc Vu ở bộ phận thu mua của bọn họ, anh ấy khẳng định với tôi rằng ngoài việc đấu thầu cơ bản ra thì năm nay Đán Thành bọn họ còn tiến hành tư vấn tài chính.
Người đàn ông dần hoàn hồn lại, vốn dĩ thấy có người cứu mình, ông ta còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy huy hiệu cảnh sát trên áo Lâu Ân, trông ông ta có vẻ rất giật mình, vội vàng đẩy Lâu Ân ra rồi bò dậy.
Không sao, tôi không sao hết.
Lâu Ân nhíu mày nhìn ông ta:
Anh à, nơi này là Cục Cảnh sát khu Vân Đông, anh bị ai đó cho vào bao tải đưa đến đây, tôi đưa anh tới bệnh viện trước đi.
Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ một lát rồi quay đầu hỏi Văn Tình Tình:
Tình Tình, vụ đấu thầu của Thụy Thành là vào ngày nào?
Văn Tình Tình xem lịch trình:
Chín giờ sáng thứ tư tuần sau, chúng ta phải tới đó trước một ngày.
Trụ sở chính của Vật liệu Đán Thành là ở thành phố Hải, lái xe tới đó mất hai tiếng, buổi sáng là giờ cao điểm, vậy nên phải tới thành phố Hải trước một ngày là tốt nhất.
Cô ngồi xổm xuống, nhanh tay lấy con dao mang trên người rạch bao tải ra.
Rốt cuộc đồ trong bao tải cũng lộ ra, quả nhiên là một người…
Trái tim Lâu Ân gần như muốn nhảy lên cổ họng, cô lập tức vươn tay ra thăm dò hô hấp của người ấy, sau đó cô không khỏi thở phào một hơi, may là vẫn còn sống.
Còn muốn chạy!
Người đàn ông quay đầu nhìn Lâu Ân, rốt cuộc trên mặt ông ta cũng hiện lên nét hoảng sợ.
Lâu Ân ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc ai đã đặt cái túi này ở đây.
Người trong túi là một người đàn ông trung niên, trông khoảng bốn mươi lăm tuổi, bởi vì dây trói lỏng ra nên cuối cùng ông ta cũng tỉnh lại.
Anh à, anh không sao chứ?
Lâu Ân hỏi nhỏ giọng.
Vừa mới châm lửa…
Rầm…
Lâu Ân quay phắt đầu lại.
Ninh Trạch Tây nhíu mày mở miệng nói:
Ý của anh là họ muốn chúng ta cung cấp dịch vụ tư vấn về phương diện tài chính?
Hà Tịch gật đầu:
Ừm, bọn họ cũng hy vọng sẽ sẽ dùng cách thức của công ty mậu dịch chúng ta để đạt được mục đích giảm bớt chi phí.
Trần Tử Nhiễm nói tức giận:
Gian nhất vẫn là bọn kinh doanh.
Người đàn ông đó vội vàng xua tay:
Không cần không cần, bọn họ đùa tôi thôi, cô không cần để ý tới tôi, bây giờ tôi muốn về nhà.
Nhưng chân anh bị thương rồi.
Lâu Ân nhìn chân trái của ông ta, vết máu trên đầu gối ông ta đã khô rồi.
Người đàn ông giơ tay lên lau mặt, gượng cười nói:
Không cần, cám ơn cô cảnh sát, bây giờ tôi về luôn đây, về luôn đây.
Thẩm Thiên Trường cười nhẹ:
Lúc làm luận văn tốt nghiệp, đề tài của tôi là phương án kiếm lợi nhuận từ dịch vụ tư vấn tài chính về một xí nghiệp nọ.
Trần Tử Nhiễm chớp mắt:
Chẳng biết trùng hợp thế nào mà ‘xí nghiệp nọ’ ấy chính là Vật liệu Đán Thành tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta!
Trên mặt Triệu Duệ chỉ toàn sự khó tin:
Sao lại trùng hợp như thế được!
Lúc này Ninh Trạch Tây mới hoàn hồn lại:
À, được, không thành vấn đề.
Luận văn tốt nghiệp của Thẩm Thiên Trường là do Ninh Trạch Tây chỉ bảo, vậy nên anh ta biết rõ mức độ hoàn hảo của phương án đó, chỉ có điều anh ta không ngờ rằng đối tượng của phương án đó lại chính là Vật liệu Đán Thành.
Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là Thẩm Thiên Trường đã phòng ngừa từ trước?
Chỉ có điều phương án khi ấy khá sơ sài, số liệu trong đó cũng lâu rồi, có thể sẽ phải sửa đổi một lượt, mấy ngày tới phải làm phiền đàn anh và Tiểu Nhiễm tăng ca với tôi.
Thẩm Thiên Trường cười nhìn Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm tức tối:
Tớ biết ngay là cậu sẽ bóc lột tớ mà!
Thấy Ninh Trạch Tây không trả lời, Thẩm Thiên Trường quay đầu gọi:
Đàn anh?
Lâu Ân nhìn túi đồ đen sì trên mặt đất, đôi lông mày hơi nhíu lại, cô chậm rãi bước tới gần.
Là một chiếc bao tải sẫm màu.
Lâu Ân nhìn chiếc bao tải ấy, mấy giây sau, trong lòng cô bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Thấy người đàn ông đó vô thức chạy trốn, Lâu Ân lập tức đuổi theo.
Hai người rượt đuổi chưa tới một cây số thì người đàn ông chạy chậm lại, hiển nhiên là đã kiệt sức rồi. Lâu Ân tăng tốc vọt tới sau lưng ông ta, giơ chân lên đá ông ta ngã lăn xuống đất.
Lâu Ân lấy còng tay ra tròng tay người đàn ông đó ra sau lưng.
Dứt lời ông ta xoay người đi ngay, mới đi được chừng mười mét…
Đứng lại!
Lâu Ân bỗng quát lạnh giọng.
Nhưng người đàn ông chỉ hơi dừng lại một chút, ngay sau đó ông ta lập tức co cẳng chạy.
Ai ở đó!
Lâu Ân quăng thuốc lá trong tay đi, bật người nhảy ra ngoài.
Ở cửa chính của Cục Cảnh sát không hề có ai, nhưng rõ ràng vừa rồi Lâu Ân cảm thấy có người.
Hà Tịch cười nói:
Vậy nên tôi cảm thấy nếu trong phương án của chúng ta có thể cung cấp dịch vụ liên quan đến vấn đề này thì có thể gia tăng phần thắng của chúng ta, đương nhiên, việc tư vấn cũng không phải là miễn phí.
Viễn Thông và Thụy Thành có biết không?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Hà Tịch lắc đầu:
Thụy Thành thì hẳn là không biết, nhưng Viễn Thông thì tôi không chắc lắm.
Lâu Ân đi đến ngã rẽ, lấy một hộp thuốc lá ra khỏi túi9 áo. Bởi vì Cục trưởng Nam Hồng Phi đang cai thuốc, vậy nên cũng không cho người khác hút thuốc trước mặt mình, Lâu Ân ch6ỉ có thể giấu thuốc lá trong túi, lúc thèm quá thì sẽ len lén hút một điếu.
Loại Lâu Ân hút là thuốc lá của nữ, v5ị bạc hà ô mai dễ ngửi, lúc trước cô còn bị pháp y Vệ Ngang trong đội cười nhạo, nói rằng cô hút loại thuốc này quá đàn bà, sau đó cô đã thử hút thuốc của đàn ông, cái mùi vị đó thật sự khiến cô không muốn thử lần thứ hai nữa.
Gió buổi sáng khá mạnh, Lâu Ân lấy tay áo che bật lửa, bật mấy lần mới thuận lợi châm thuốc.
Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Ừm, tôi, đàn anh và Tiểu Nhiễm sẽ đưa ra phương án tư vấn tài chính mà Đán Thành cần trước thứ ba, đặt kèm vào phương án đấu thầu, Giám đốc Hà thấy thế nào?
Hà Tịch nhìn cô với vẻ mặt hơi bất ngờ:
Chuyện này đương nhiên là tốt, nhưng các cô có làm kịp không?
Trong một thời gian ngắn như thế mà muốn đưa ra một phương án tư vấn tài chính về Vật liệu Đán Thành thì gần như là điều không thể.
Ổn rồi, cuộc họp hôm nay tới đây thôi, mọi người giải tán đi.
Mọi người trở về phòng làm việc của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.