• 1,113

Chương 463: Bọn họ muốn... chú chết!


Trong thư, đầu tiên Thẩm Nhiên lấy thân phận là anh trai Thẩm Miểu, kiểm điểm lại bản thân vì không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, mỗi c8âu mỗi chữ đều vô cùng thành khẩn, gần như khóc lóc trình bày việc mình vì lý tưởng nên đã lơ là việc giáo dục nhân cách của em trai, mới làm em trai3 mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng, đồng thời cũng vô cùng hối hận vì sự tắc trách của mình, hứa rằng sẽ tới tận nhà xin lỗi khi được sự đồng ý của 9người bị hại, đền bù theo bất cứ yêu cầu gì của người bị hại.

Sau đó ông ta lại lấy thân phận là Hiệu trưởng Đại học A để xin lỗi tất cả các 6sinh viên. Em trai mình làm gương không tốt cho mọi người, người làm anh trai như ông ta khó thoát khỏi trách nhiệm, vì thế đã tuyên bố chủ động từ c5hức Hiệu trưởng Đại học A.
Thẩm Thiên Trường hơi khựng lại:
Chưa chắc đâu.

Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn cô:
Hả? Chưa chắc? Chưa chắc là thế nào?

Thẩm Thiên Việt lạnh lùng nhìn ông ta, nói bằng giọng âm trầm:
Chú Hai, bọn họ không cần tiền, bọn họ chỉ muốn... chú chết!

Thẩm Miểu sửng sốt:
Sao lại thế được…

Sắc mặt Thẩm Thiên Việt trở nên lạnh lùng:
Thời gian của tôi có hạn, mong đội trưởng Lâu hãy mau chóng cho tôi gặp Thẩm Miểu.

Lâu Ân cười lạnh trong lòng, cô quay đầu nói với Tiểu Lưu:
Tiểu Lưu, dẫn anh ta đi.

Thẩm Thiên Trường bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng dù sao Thẩm Nhiên cũng từ chức, tâm lý tớ cũng thăng bằng hơn.

Có người còn cố tình đăng những thành tích của Thẩm Nhiên kể từ khi ông ta nhậm chức, số người ủng hộ Thẩm Nhiên ngày một nhiều hơn.
Thẩm Thiên Trường ngồi trong phòng làm việc nhìn Trần Tử Nhiễm, hiện tại Trần Tử Nhiễm chẳng có tâm trạng đâu mà làm việc được nữa.
Thẩm Thiên Việt mở cửa vào, Thẩm Miểu đang ngồi trên chiếc ghế được thiết kế đặc biệt, hai tay bị còng lại. Ông ta ngoẹo đầu nhắm mắt, dáng người gầy hơn lần trước Thẩm Thiên Việt gặp ông ta rất nhiều.

Chú Hai.
Thẩm Thiên Việt lên tiếng gọi.
Thân thể của Thẩm Miểu cứng đờ lại.

Chú Hai, những người bị chú xâm hại… là thật sao?

Nhưng hiện tại, cho dù chỉ có thể làm Thẩm Nhiên và Triệu Hàm đứng ngồi không yên, mất ăn mất ngủ thôi là cô đã vui lắm rồi.

Thẩm Thiên Việt cười nhẹ, nhưng rõ ràng là nụ cười ấy rất khó coi:
Đội trưởng Lâu nói đùa rồi.

Trong tay Lâu Ân đang cầm thông tin cá nhân của Thẩm Miểu, trên cột các mối quan hệ gia đình, tên của Thẩm Thiên Việt cũng có trên đó.
Thẩm Thiên Trường cạn lời:
Mắng bọn họ có tác dụng gì không?

Trần Tử Nhiễm tức đến mức quăng điện thoại đi:
Vô dụng, chắc chắn là Thẩm Nhiên đã thuê người vào comment rồi! Má nó, tớ mới bình luận một câu ở bên dưới mà đã có mười mấy nick clone bay vào ném đá. Đúng là tởm thật, nếu không phải vì không muốn rước thêm anti fan cho nữ thần của tớ thì tớ đã chửi nhau với mười mấy cái nick clone ấy rồi!

Thẩm Miểu hốt hoảng lắc đầu:
Chú… không biết, chú chỉ biết… chú chỉ biết…
Thẩm Miểu bỗng túm lấy áo Thẩm Thiên Việt:
Thiên Việt, có người muốn giết chú, có người muốn giết chú! Cháu mau cứu chú Hai đi, mau lên!

Thẩm Thiên Việt nhíu mày lại:
Ai muốn giết chú?

Tin tức này vừa được tung ra, mọi người lại rộ lên, ngoài những người lên án Thẩm Miểu ra thì trên mạng lại có những ý kiến mới, bọn họ nói rằng người mắc sai lầm là Thẩm Miểu chứ không phải hiệu trưởng Thẩm Nhiên, vì sao hiệu trưởng Thẩm Nhiên phải từ chức.
Nhất là khi mười mấy ID mang tên sinh viên Đại học A dẫn đầu ủng hộ Thẩm Nhiên, tình huống lên án lúc trước lập tức có sự đổi hướng.
Lâu Ân nhìn người mà Tiểu Lưu dẫn vào, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười trêu chọc.

Luật sư Thẩm, chúng ta có duyên thật đấy, nhanh thế đã gặp lại rồi.

Cho dù có nhiều nhân chứng như thế, nhưng anh ta vẫn muốn tự chứng thực.

Thiên Việt, cháu đừng nghe bọn họ nói linh tinh, bọn họ đang ăn vạ đấy, lúc ấy bọn họ đều tự nguyện, bây giờ còn quay sang cắn ngược lại chú, bọn họ đều muốn tiền!

Nghe thấy tiếng gọi, rốt cuộc Thẩm Miểu cũng chậm rãi mở mắt ra, trong con người không chút sức sống ấy đầy rẫy những tia máu. Ông ta hé miệng ra, trông có vẻ rất uể oải:
Thiên Việt, cháu tới rồi à!

Thẩm Thiên Việt đi tới bên cạnh ông ta:
Chú Hai, những ngày qua chú đi đâu vậy?


Cậu không thể tạm thời gác cái sự nghiệp theo đuổi minh tinh của cậu lại được à?

Trần Tử Nhiễm ngây người ra:
Theo đuổi minh tinh gì hả? Tớ đang mắng lũ đần ủng hộ Thẩm Nhiên cơ mà!

Tiểu Lưu dẫn Thẩm Thiên Việt đi qua hành lang trong Cục Cảnh sát, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng giam.
Khác với phòng thẩm vấn Thẩm Thiên Ca lần trước, thông thường nhà giam luôn là nơi giam giữ trọng phạm, hiện tại Thẩm Miểu mới bị bắt nhưng tội của ông ta đã không nhỏ chút nào.
Vì quyền lợi và địa vị của mình, Thẩm Thiên Vũ và Vương Tiểu Lan là hai người đầu tiên bị bọn họ đá ra ngoài, sau đó Thẩm Thiên Ca cũng bị từ bỏ, hiện tại lại đến Thẩm Miểu.
Kể từ lúc Thẩm Miểu bị bắt đến giờ mới chưa đến một ngày mà Thẩm Nhiên đã trực tiếp đẩy Thẩm Miểu ra ngoài, biến tướng thừa nhận tội ác của Thẩm Miểu, sau đó bày ra trò tự nhận lỗi rồi xin từ chức vì không dạy dỗ tử tế, làm dư luận nghiêng về phía ông ta. Rốt cuộc Thẩm Nhiên đã giao kèo gì với ai mà ông ta lại dễ dàng từ bỏ chức vị hiệu trưởng như thế?

Tiểu Nhiễm, cậu làm gì vậy?


Tớ làm gì á? Đương nhiên là chửi đám óc lợn kia chứ làm gì!

Rốt cuộc Thẩm Miểu cũng hơi tỉnh táo lại:
Cục Cảnh sát, Cục Cảnh sát… Thiên Việt, chú không muốn ở trong Cục Cảnh sát, cháu đưa chú về nhà đi, mau đưa chú về nhà!

Thẩm Thiên Việt đứng thẳng lên, vẻ mặt rất lạnh lùng:
Chú Hai, chuyện tới nước này rồi, chú cảm thấy chú có thể về được nữa không?


Chú Hai, nếu có đầy đủ nhân chứng vật chứng, cho dù nghi phạm không nhận tội thì vẫn có thể phán tội được.


Không thể nào! Đã nhiều năm thế rồi, căn bản không hề có chứng cứ, sao có thể bị phán tội được!
Thẩm Miểu hét lên thật to, lần nào ông ta cũng làm rất kín kẽ, quần áo dính bẩn đều bị ông ta tiêu hủy rồi, không có thứ gì có thể chứng minh được cả!
Cô quan sát Thẩm Thiên Việt một lượt, anh ta luôn mặc vest đi giày da, ngay cả cúc áo cũng rất tỉ mỉ, trong trí nhớ của cô, gặp nhau mấy lần rồi nhưng cô chưa bao giờ thấy người này không chỉnh tề.

Nói thật tôi tò mò lắm đấy, nhà anh vừa mới có một người vào đây rồi, bây giờ lại thêm một người nữa, chắc không phải nhà anh định ăn Tết trong Cục Cảnh sát thành phố Vân chúng tôi luôn đấy chứ?


Không thế nào cả, cứ đợi xem sao đã.

Thẩm Thiên Trường là người biết rõ nhất Thẩm Nhiên và Triệu Hàm theo đuổi quyền lợi và danh vọng đến mức nào.
Thẩm Miểu lắc đầu:
Chú không biết, chú không biết! Ngày nào bọn họ cũng thảo luận xem sẽ giết chú thế nào, có lúc muốn chém chú thành tám mảnh, có lúc muốn vứt chú ra giữa đường để xe đâm chú, có lúc lại muốn quăng chú xuống biển cho cá mập ăn, thậm chí chúng còn muốn buộc bom vào người chú, sau đó bùm…!

Thẩm Thiên Việt giơ tay ra đè lên vai ông ta và quát nhẹ:
Chú Hai, chú mở mắt ra nhìn cho kỹ, nơi này là Cục Cảnh sát, không có ai muốn giết chú cả!

Nhưng dù là cái gì thì chắc chắn Thẩm Nhiên cũng sẽ không từ bỏ thân phận địa vị hiện tại của ông ta, bởi vì tất cả đều phải đánh đổi bằng ác mộng suốt cuộc đời ba mươi mấy người cùng với hai mạng người mới đạt được.
Thẩm Nhiên và Triệu Hàm chỉ là một trong số những mục tiêu của cô mà thôi.
Cục Cảnh sát khu Vân Đông.
Tám giờ tối.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.