Chương 464: Em thật sự rất muốn quay trở lại quá khứ
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1372 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Sau đó anh ta ra khỏi Cục Cảnh sát một mình.
Tiểu Lưu nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng cũng cảm thấy thổn thức. Chỉ tr8ong vòng chưa tới ba tháng mà đã có hai người thân vào tù, bản thân phải làm luật sư biện hộ, lập trường còn không tốt chút nào, nế3u đổi thành anh thì chắc cũng suy sụp rồi.
Thẩm Thiên Việt ra khỏi Cục Cảnh sát, Lâu Ân đang đứng ở một góc hút thuốc, thấy9 Thẩm Thiên Việt ra ngoài, cô vội vàng phả làn khói trong miệng ra rồi đi tới trước mặt anh ta.
Thiên Vũ, sau này muốn tìm anh thì hãy gọi điện cho anh, đừng đứng trước xe như vừa rồi, rất nguy hiểm.
Nếu không phải bởi vì Thẩm Thiên Ca, có lẽ anh ta vẫn là người anh Cả tốt trong lòng cô ta.
Anh Cả, anh gặp ông ấy chưa?
Thẩm Thiên Vũ mở miệng hỏi.
Lâu Ân ngửa đầu nhìn anh, quả nhiên đàn ông đẹp trai cho dù nhìn từ góc độ tệ nhất thì vẫn rất đẹp trai.
Cục trưởng Nam, anh có hút thuốc không!
Lâu Ân giơ mẩu thuốc lá còn chưa kịp vứt lên.
Tôi đã nói rồi, tôi đang cai thuốc.
Nam Hồng Phi mở miệng nói
Thẩm Thiên Việt nhíu mày lại:
Thiên Vũ, chuyện này anh không quyết định được.
Thẩm Thiên Vũ bỗng quay đầu lại nhìn anh ta:
Anh Cả, em biết anh có thể, cho dù anh không thể thì nhất định bác gái cũng có thể. Em biết chuyện bố em làm rất quá đáng, em cũng không mong ông ấy không phải chịu sự trừng phạt gì cả, chỉ cần nhốt ông ấy vài năm là chắc chắn ông ấy sẽ sửa…
Cô ta còn chưa nói hết câu thì Thẩm Thiên Việt đã nghiêm nghị ngắt lời:
Thiên Vũ, pháp luật là một chuyện nghiêm khắc, nó có văn bản quy định rõ ràng đối với hành vi của mỗi người. Chú Hai đã vượt quá giới hạn thì tất nhiên là phải chịu sự trừng phát thích đáng, anh hay bác gái của em đều không thể tùy ý thay đổi được!
Dứt lời, Thẩm Thiên Việt cất bước đi khỏi đó, đến tận khi biến mất ở ngã rẽ.
Lâu Ân, đang làm gì đấy!
Lâu Ân hết hồn, cô quay đầu lại nhìn, Nam Hồng Phi đang đứng trên cửa sổ tầng hai sầm mặt nhìn cô.
Rất lâu sau.
Thiên Vũ, tội của chú Hai không đáng chết.
Thẩm Thiên Vũ dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh ta:
Vậy ông ấy sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?
Ít nhất hai mươi năm.
Thẩm Thiên Vũ ngây ra vài giây, sau đó cô ta cúi đầu cắn chặt môi.
Anh Cả, có thể… giúp ông ấy bớt mấy năm không?
Ồ…
Lâu Ân bĩu môi, tiện tay vứt mẩu thuốc và chuẩn bị xoay người đi.
Vứt rác bừa bãi nơi công cộng, phạt ba trăm tệ, trừ vào lương của cô.
Lâu Ân vội vàng quay lại, cô cười gượng:
Ôi đừng mà, vừa rồi tôi không cầm chắc, tôi nhặt lên ngay đây, nhặt lên ngay đây.
Luật sư Thẩm, nhanh thế mà6 anh đã ra rồi à.
Lâu Ân thật sự bội phục những người chịu lạnh giỏi, cô cảm thấy nhiệt độ hiện tại đã lạnh lắm rồi, vậy m5à Thẩm Thiên Việt còn không mặc áo khoác, anh ta không lạnh à? Nhưng Thẩm Thiên Việt còn chưa là gì, Nam Hồng Phi mới là người chịu lạnh giỏi nhất mà cô từng gặp.
Thẩm Thiên Việt quay đầu nhìn điếu thuốc trong tay cô:
Cảnh sát Lâu còn điếu thuốc nào không?
Thẩm Thiên Việt đạp mạnh chân ga, hoàn hồn nhìn sang thì thấy một người đang đứng trước xe của anh ta. Đèn xe hắt vào người cô ta, chiếc áo khoác màu hồng đã hơi cũ, khuôn mặt gầy gò rất rõ nét.
Thẩm Thiên Việt mở kính xe xuống:
Thiên Vũ, lên xe đi.
Thẩm Thiên Vũ tới cạnh xe, mở cửa xe ra và lên xe, nhiệt độ trong xe rất ấm, nhưng trái tim Thẩm Thiên Vũ lại lạnh ngắt.
Sau khi châm điếu thuốc, Thẩm Thiên Việt híp mắt hít một hơi.
Hương vị thơm ngọt nhưng cũng cay xè xộc vào khí quản, theo phản xạ có điều kiện, Thẩm Thiên Việt ho sặc sụa.
Lâu Ân cười nhẹ, đúng là không biết hút thuốc thật.
Chú Hai? Ừm, gặp rồi.
Thẩm Thiên Việt lại khởi động xe, lái xe theo hướng tới chỗ ở của Thẩm Thiên Vũ.
Ông ấy… có khỏe không?
Không khỏe lắm.
Thẩm Thiên Việt hít vài hơi nữa rồi mới quen dần.
Hai người đứng cạnh nhau cho tới khi hút hết điếu thuốc.
Cảnh sát Lâu, cám ơn thuốc của cô.
Nước mắt của Thẩm Thiên Vũ tuôn rơi giàn giụa hơn:
Anh Cả, em biết ông ấy đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng dù sao ông ấy cũng là bố em!
Cũng như lần trước Thẩm Thiên Việt đã nói rằng dù sao Thẩm Thiên Ca cũng là em gái của anh ta vậy.
Thẩm Thiên Việt thở dài trong lòng, sau đó anh ta bắt đầu trầm mặc, trong xe chỉ còn lại tiếng khóc của Thẩm Thiên Vũ.
Thế là cô lại cúi người nhặt mẩu thuốc lên, chạy như bay vào trong Cục Cảnh sát.
Thẩm Thiên Việt lái xe ra khỏi Cục Cảnh sát, đang định xoay vô lăng để rẽ thì đột nhiên có một bóng người lao ra.
Lâu Ân hơi sửng sốt, sau đó mới lấy một điếu ra đưa cho anh ta:
Loại của nữ, anh có quen hút không?
Thẩm Thiên Việt giơ tay ra nhận lấy:
Bình thường tôi không hút thuốc lá.
Lâu Ân nhướng mày nhìn anh ta, sau đó đưa bật lửa cho anh ta.
Liệu ông ấy có chết không?
Không biết.
Thẩm Thiên Vũ quay đầu nhìn anh ta, nước mắt cô ta bỗng tuôn rơi:
Anh Cả, em không muốn ông ấy chết.
Chuyện này anh không quyết định được.
Anh Cả, em biết anh có thể cứu ông ấy.
Thiên Vũ, em biết chú ấy phạm tội gì không?!
Thẩm Thiên Việt bỗng nắm chặt vô lăng, ngay cả giọng nói cũng cất cao lên.
Nhưng lần trước rõ ràng là Thẩm Thiên Ca muốn giết em mà anh còn có thể biện hộ vô tội cho chị ta, vì sao đến bố em lại không được!
Thẩm Thiên Vũ!
Thẩm Thiên Việt quát lên.
Bị Thẩm Thiên Việt quát như thế, tiếng khóc lóc của Thẩm Thiên Vũ cũng ngừng lại. Thực ra cô ta rất muốn cười, đúng thế, nhà bọn họ chỉ là vật phẩm phụ thuộc vào nhà họ Thẩm mà thôi, nếu không còn tác dụng nữa là có thể vứt bỏ như rác rưởi, nếu uy hiếp đến địa vị của bọn họ, thậm chí bọn họ sẽ đuổi giết đến tận cùng.
Thẩm Thiên Trường thật sự rất thông minh, lên kế hoạch rời khỏi nhà họ Thẩm sớm như thế, còn Thẩm Thiên Vũ cô ta thì đến tận bây giờ mới phát hiện ra điều này. Thật bi ai!
Thẩm Thiên Vũ cúi đầu ôm lấy bản thân, sau đó bỗng khóc òa lên, khiến Thẩm Thiên Việt hơi sửng sốt.
Anh Cả, bác sĩ nói mẹ em không kiên trì được lâu nữa, bây giờ bố em lại sắp phải ngồi tù hai mươi năm, hai mươi năm đó anh Cả, em sắp mất đi hai người thân thiết nhất, anh bảo em phải chấp nhận chuyện này thế nào đây? Rõ ràng ngay từ đầu chúng ta đều rất ổn, em những tưởng nhà chúng ta sẽ như thế đến suốt đời, nhưng bây giờ chị Hai tuyệt giao với em, chị Cả vào tù, không biết từ bao giờ mà cái gia đình này bắt đầu tan nát. Anh Cả, em thật sự rất muốn quay trở về quá khứ.
Trái tim Thẩm Thiên Việt cũng bắt đầu nhói đau, sao anh ta lại không muốn quay trở về quá khứ cơ chứ, nhưng đúng như những gì Thẩm Thiên Trường đã nói với anh ta, thời gian sẽ không quay ngược trở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.