• 3,543

Chương 465: Bởi vì em sợ em sẽ không nhịn được mà đánh cô ta


Thẩm Thiên Việt bỗng gọi cô ta lại.


Đợi đến khi chuyện của chú Hai kết thúc, đồng thời cũng lo liệu xong xuôi hậu sự 8của thím Hai, em hãy chuyển về nhà họ Thẩm ở đi.


Thẩm Thiên Vũ không trả lời, cô ta mở cửa bước xuống xe.
Trần Tử Nhiễm vươn tay ra giật lấy báo của anh trai:
Không thể đọc tin tức trên điện thoại được à? Vì sao nhất định phải đọc báo?

Trước kia cô không để ý, dáng vẻ cầm báo này của Trần Tử Mặc quả thực là giống hệt với ông già nhà cô, còn trẻ mà như người già, lấy vợ thế nào được đây!
Trần Tử Mặc nhíu mày:
Tiểu Nhiễm, đừng quậy, trả báo lại cho anh.


Không trả, sau này đọc bằng điện thoại ấy!

Trần Tử Mặc vươn tay về phía cô:
Đưa cho anh.

Trần Tử Nhiễm dứt khoát đặt báo lên ghế mình, sau đó ngồi luôn xuống.
Trần Tử Mặc nhíu mày lại, nhưng tầm mắt của anh ta vẫn không dời khỏi tờ báo:
Bạn của bạn?


Ừm, đúng thế, là một chị bác sĩ tâm lý, dáng chuẩn lắm!

Trần Tử Mặc cong môi cười, như thể đang trào phúng:
Đám bạn bát nháo đấy của em làm hỏng em là đủ rồi, còn muốn kéo thêm anh nữa hả?

Thế nhưng chẳng có ai đáp lời anh ta.
Thẩm Thiên Việt bước vào trong mấy bước, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ phòng vệ sinh trong phòng ngủ, anh ta bước tới trước cửa vặn nắm cửa ra.
Thẩm Thiên Vũ đang nằm dựa vào bồn tắm, đôi mắt nhắm hờ.
Trần Tử Nhiễm đang ăn trứng, suýt thì cô bị nghẹn.

Này, anh đừng có coi thường em có được không, em thừa nhận là em có nhiều bạn, khụ khụ… cũng có mấy người không mấy đứng đắn, nhưng đại đa số, đại đa số vẫn rất tốt!

Trần Tử Mặc cười không trả lời.
Nói xong cô ta xoay người đi vào.
Thấy cô ta vào chung cư, Thẩm Thiên Việt cũng khởi động xe5 rời khỏi đó.
Năm phút sau.
Nếu Trần Tử Mặc biết cô liên hợp với mẹ bán đứng anh ta, đoán chừng anh ta sẽ tức hộc máu mất.
Thế nhưng phải dùng cách gì thì người anh trai này mới ngoan ngoãn đi xem mắt đây?

Chú Mạnh về nước rồi, ngày kia chú ấy sẽ đến thành phố Vân, bố mẹ không ở nhà, đến lúc đó em và anh đi ăn với chú ấy một bữa cơm.


Vì sao?


Bởi vì em sợ em sẽ không nhịn được mà đánh cô ta.
Trần Tử Nhiễm lại nhanh chóng lẩm bẩm một câu.

Bởi vì ngày kia em phải tới thành phố Hải!
Rốt cuộc cô cũng tìm được một lý do chính đáng cho mình.
Trần Tử Nhiễm trợn tròn mắt nhìn anh ta:
Anh đừng nói với em là Mạnh Văn Phi cũng đi đấy nhé.


Ừm, chú Mạnh đưa cả nó tới.

Trần Tử Nhiễm cười ha ha:
Em khuyên anh tốt nhất đừng dẫn em đi cùng.

Trong mấy ngày tiếp đó, cả Tài chính Thiên Nhiên đều ở trong trạng thái bận tối mặt tối mũi, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca tới mười một, mười hai giờ, thậm chí có đôi khi về Cẩm Viên rồi mà Thẩm Thiên Trường vẫn làm việc đến rạng sáng.
Mặc dù không có Tần Phong nên Lục Chi Cửu cũng không mấy nhàn nhã, nhưng so với Thẩm Thiên Trường thì anh vẫn thoải mái hơn.
Nhưng bọn họ rất ăn ý với nhau, Thẩm Thiên Trường phụ trách tăng ca, anh phụ trách bế cô lên giường mỗi khi cô quá mệt mỏi và gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Thẩm Thiên Việt vào một chiếc thang máy khác lên tầng, anh ta dễ dàng tìm được căn chung cư của Thẩm Thiên Vũ, đi tới trước cửa và định gõ cửa thì lại phát hiện ra cửa không khóa.
Thẩm Thiên Việt đẩy cửa vào, trong phòng khách không bật đèn.
Anh ta lên tiếng gọi:
Thiên Vũ!


Hôm qua.
Trần Tử Mặc vừa uống sữa vừa đọc báo và nói.
Hôm qua?
Sao cô không phát hiện ra? Ừm, chắc chắn là bởi vì mấy hôm nay cô cố gắng đến mức quên ăn quên ngủ, cô thề là từ lúc chào đời đến giờ cô chưa bao giờ cố gắng như thế, suýt chút nữa thì cô cảm động phát khóc vì cái sự chăm chỉ cống hiến của mình!
Tay phải của cô ta đặt lên mép bồn tắm, phần cổ tay có một vết dao cứa, máu tươi chảy ra từ đó, lăn theo thành bồn tắm chảy dọc vào trong bồn tắm, khiến nước trong bồn cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Thẩm Thiên Việt nhìn cảnh tượng này, anh ta không thể ngờ rằng Thẩm Thiên Vũ lại cắt cổ tay tự sát!

Làm việc với cường độ cao liên tục vài ngày như thế nên Trần Tử Nhiễm cũng chẳng có thời gian gặp Bùi Tuấn Kiệt. Vốn dĩ bọn họ hẹn nhau cuối tuần đi ăn, kết quả mới ăn được một nửa thì Thẩm Thiên Trường đã gọi điện đến, Trần Tử Nhiễm lại phải đi ngay. Bùi Tuấn Kiệt rất phiền muộn vì chuyện này, rõ ràng bọn họ ở gần nhau như thế, nhưng không biết vì sao anh ta lại cảm thấy giống đang yêu xa hơn.
Sáng thứ hai, Trần Tử Nhiễm bò dậy khỏi giường mà vẫn chưa hết buồn ngủ, sau khi vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu vào phòng khách, cô bỗng nhìn thấy Trần Tử Mặc, lâu lắm rồi cô không được gặp anh trai thân yêu.
Trần Tử Nhiễm đi tới cạnh bàn ăn kéo ghế ra:
Chẳng phải anh ở thành phố Phong sao? Về bao giờ thế?


Hơn nữa em đang muốn tìm người yêu cho anh, tìm chị dâu cho em, sao có thể làm bừa được!
Trần Tử Nhiễm lại lẩm bẩm nói một câu.

Em nói cái gì?

Trần Tử Nhiễm bội vàng nhét bánh mì nướng vào miệng, nói ấp úng qua loa:
Không nói gì… không nói gì!

Xe của Thẩm Thiên Việt lại dừng lại trước tòa chung cư ấy.
Anh ta mở cửa xe ra rồi lao xuống xe.
Chạy vào trong chung cư, thang máy ở sảnh trước hiển thị đang ở tầng mười bảy, đây cũng là căn chung cư mà Thẩm Thiên Việt chia cho Thẩm Thiên Vũ và Vương Tiểu Lan khi Thẩm Miểu ly hôn với Vương Tiểu Lan.

Em cứ không đưa đấy!
Trần Tử Nhiễm hất cằm lên.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, Trần Tử Mặc trầm mặc mấy giây rồi đứng dậy, xách Trần Tử Nhiễm lên như xách con gà con.
Trần Tử Nhiễm bị ném sang một chiếc ghế khác, thấy anh ta lại cầm tờ báo đó lên.
Sa3u khi xuống xe, cô ta quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Việt, tóc của cô ta quyện lẫn nước mắt dính trên mặt, mắt mũi đều đỏ bừng.9

Thiên Vũ, em nghỉ ngơi sớm đi.

Thẩm Thiên Vũ cố gắng nở nụ cười, trong mắt ẩn chứa điều gì đó khác lạ:
An6h Cả, tạm biệt.


Này, Trần Tử Mặc, em muốn tốt cho anh thôi!
Trần Tử Nhiễm thực sự cảm thấy Lục Chi Lộ không thể thích kiểu đàn ông già đời thế này được!
Trần Tử Mặc lườm cô một cái:
Lo ăn bữa sáng của em đi.

Trần Tử Nhiễm hết cách, chỉ có thể lẳng lặng cầm trứng luộc trên bàn lên, vừa đập nhẹ bóc vỏ vừa giả vờ nói hờ hững:
Trần Tử Mặc, ừm, em có một người bạn của bạn, anh có muốn em giới thiệu cho anh làm quen không?

Lúc này Trần Tử Mặc mới ngước mắt lên:
Ông ngoại và cậu đã không chịu nổi sự giày vò của em nữa rồi.


Lần trước các dì bên nhà họ Nguyễn kéo Trần Tử Nhiễm đi xem mắt, kết quả những người tới xem mắt ấy bị Trần Tử Nhiễm chê lên chê xuống, bầu không khí vô cùng lúng túc, người giới thiệu tức đến mức tới tận nhà lên án, nếu Trần Tử Nhiễm không chạy nhanh thì chắc đã bị nhốt lại rồi.

Trần Tử Nhiễm lườm anh ta một cái:
Ai nói với anh là em muốn về nhà ông ngoại, em không có chuyện của riêng em à?



Em thì có chuyện gì được?
Rõ ràng Trần Tử Mặc không tin.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.