• 1,113

Chương 470: Hay là... về mách chồng cậu đi?


Hơn nữa đến giờ Lục Chi Cửu vẫn chưa trả lời tin nhắn lúc nãy của cô, Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại, đang định gọi điện hỏi t8hì Diêu Thành Chu lại vào phòng họp.

Tuy bọn họ nói là cần bàn bạc nửa tiếng, nhưng thực chất chỉ tầm mười phút mà th3ôi.

Thẩm Thiên Trường chỉ có thể đặt điện thoại xuống, cô ngước mắt nhìn Diêu Thành Chu, phát hiện ra Diêu Thành Chu 9cũng đang nhìn cô, trong mắt mang theo ẩn ý.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau mấy giây.
Từ đôi mắt của Thẩm Thiên Trường, ngoài sự phẫn nộ thì Trần Tử Nhiễm còn nhìn thấy nét bất đắc dĩ.

Hay là… về mách chồng cậu đi?
Trần Tử Nhiễm thử nói một câu, dù sao cô cũng không để ý tới chuyện Lục Chi Cửu xả giận giúp bọn họ.
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường đen kịt đi:
Sao cậu không nói là bán Tài chính Thiên Nhiên cho Tập đoàn Lục Đạt luôn đi.

Trần Tử Nhiễm xòe tay:
Nếu anh ấy đưa ra một cái giá hợp lý thì tớ cũng sẵn sàng làm sâu gạo cả đời…

Thẩm Thiên Trường:



Giám đốc Diêu, ý anh là sao, từ giá cả đến phương án đi kèm của chúng tôi đều hơn Viễn Thông, vì sao họ lại được chia với chúng tôi? Hơn nữa bao năm qua các anh vẫn luôn chỉ có một nhà cung cấp, trước khi đấu thầu các anh cũng ghi chú đây là buổi đấu thầu để lựa chọn nhà cung cấp độc quyền, bây giờ các anh định sửa quy tắc à?

Diêu Thành Chu nhìn Hứa Khanh Huy:
Đúng là giá cả và phương án đi kèm của các cô rất tối ưu, nhưng công ty các cô còn quá non trẻ, không để các cô cung cấp toàn phần cũng là vì suy xét đến rủi ro. Dù sao Đán Thành chúng tôi cũng là công ty uy tín lâu năm trong ngành, khâu cung cấp nguyên liệu không thể có sai sót được, Viễn Thông thì đã hợp tác nhiều năm với chúng tôi, chia cho bọn họ một phần cũng là để giảm thiểu rủi ro.


Cám ơn Đán Thành đã tin tưởng, công ty chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng họp là vào thang máy xuống dưới ngay, mới đi đến cửa chính thì Trần Tử Nhiễm cũng đuổi kịp cô.
Trần Tử Nhiễm không biết tâm trạng hiện tại của Thẩm Thiên Trường thế nào, vậy nên cô cũng không nói gì.
Bọn họ đi về phía khách sạn, mới đi được mấy phút thì Thẩm Thiên Trường bỗng dừng lại, cô xoay người bước về phía một bồn hoa dưới tòa cao ốc của Tập đoàn Đán Thành.
Như thể có một linh cảm nào đó, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười. 6

Tài chính Thiên Nhiên.
Diêu Thành Chu mở miệng.

Chúc mừng các vị đã trở thành nhà cung cấp cho Vật liệu Đá5n Thành trong năm tiếp theo.

Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Tử Nhiễm, Diêu Thành Chu nói bằng giọng không mấy thân thiện:
Đương nhiên, nếu Tài chính Thiên Nhiên của các cô có ý kiến gì thì chúng tôi cũng không để ý tới việc đổi một công ty mậu dịch khác, dù sao trong ngành vẫn có rất nhiều công ty muốn hợp tác với chúng tôi.

Diêu Thành Chu vừa dứt lời, Thẩm Thiên Trường bỗng đứng lên, cô đi tới trước mặt Diêu Thành Chu:
Cám ơn Đán Thành đã tin tưởng công ty chúng tôi, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Nói rồi cô vươn tay ra.
Diêu Thành Chu bắt tay cô:
Tổng Giám đốc Thẩm đúng là một người sáng suốt.

Trên mặt Thẩm Thiên Trường hiện lên nụ cười tiêu chuẩn công thức hóa:
Giám đốc Diêu, bởi vì lần này tới thành phố Hải hơi gấp, vậy nên tôi sẽ không tham dự nghi thức ký hợp đồng còn lại nữa, nhưng Giám đốc Hà của chúng tôi sẽ ở lại để hoàn thành việc ký hợp đồng, tôi sẽ đi trước một bước, mong anh thông cảm.

Nói với Diêu Thành Chu xong, Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng họp ngay.

Bởi vì Tài chính Thiên Nhiên còn quá non trẻ, vậy nên chúng tôi quyết định chỉ chia sáu mươi phần trăm số lượng, bốn mươi phần trăm còn lại vẫn sẽ do Viễn Thông hoàn thành.
Diêu Thành Chu nhìn Hứa Khanh Huy.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt, vẫn phải chia cho Viễn Thông??
Từ sáng đến giờ trải qua đủ mọi cảm xúc, cô đã chịu đựng đủ lắm rồi!
Người phụ trách bên Viễn Thông gật đầu nói một câu.
Hứa Khanh Huy cũng mỉm cười.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh, rõ ràng là xem thường Tài chính Thiên Nhiên nhưng lại thòm thèm giá cả và phương án đi kèm của bọn họ, loại qua cầu rút ván điển hình!

Không ngờ ngoài việc đưa ra phương án hoàn hảo thì Tài chính Thiên Nhiên còn biết phá hoại cây cỏ như thế.

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ngước mắt nhìn sang, thấy Hứa Khanh Huy đang đứng cách đó không xa, tay đút trong túi quần, mặc vest đi giày da, dáng vẻ tuấn tú phóng khoáng.
Trần Tử Nhiễm đứng bật lên nói chói tai:
Không ngờ ngoài việc trộm cắp lành nghề ra thì Viễn Thông còn giỏi lo chuyện bao đồng như thế.

Diêu Thành Chu vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm và Văn Tình Tình suýt thì nhảy cẫng lên, Triệu Duệ và Phương Dục cũng kích động nắm tay lại.
Nhìn khuôn mặt đen kịt của người bên Thụy Thành, tâm trạng của Hà Tịch cũng vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng…
Diêu Thành Chu lại nói tiếp.
Mặc dù bây giờ đã là đầu mùa đông, nhưng trong bồn hoa vẫn nở hoa màu đỏ và màu trắng, không biết tên là gì.
Thẩm Thiên Trường đi tới bên cạnh chậu hoa nhìn vài giây đồng hồ, sau đó nhảy vào bồn hoa đạp thật mạnh.
Trần Tử Nhiễm ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, từ trước đến nay Thẩm Thiên Trường luôn rất tỉnh táo, nhưng vào thời khắc này, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của cô!
Thấy cô đi như vậy, Trần Tử Nhiễm lập tức đứng dậy đuổi theo.
Lúc này Hứa Khanh Huy cũng đứng lên:
Giám đốc Diêu, hôm nay quấy rầy rồi.

Dứt lời, anh ta chẳng quan tâm tới phản ứng của Diêu Thành Chu, cứ thế ra khỏi phòng họp, vốn dĩ buổi đấu thầu với cấp bậc như hôm nay cũng không cần Hứa Khanh Huy đích thân tới dự.
Thế là nửa phút sau, Trần Tử Nhiễm cũng nhảy đến đá vào bồn hoa.
Bọn họ điên cuồng giẫm đạp những bông hoa dưới chân như đang trút giận, mãi đến khi cả bồn hoa đã bị đạp lộn xộn hết cả lên.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng thấy hơi mệt, cô ngồi bệt xuống mép bồn hoa, Trần Tử Nhiễm cũng ngồi xuống cạnh cô, chân hai người đều dính đất, Trần Tử Nhiễm thở hổn hển:
Mẹ kiếp, không ngờ phá hoại của công cũng mệt như vậy.

Hứa Khanh Huy chẳng hề tiếp lời Trần Tử Nhiễm mà là nhìn về phía Thẩm Thiên Trường:
Tôi vẫn chưa chúc mừng các cô đã trở thành nhà cung cấp mới cho Tập đoàn Đán Thành.


Thẩm Thiên Trường phủi đất dính trên ống quần, sau đó cô đứng lên:
Tiểu Nhiễm, đi thôi.


Cô thật sự không có tâm trạng đứng đây trò chuyện với Hứa Khanh Huy.

Thấy Thẩm Thiên Trường xoay người đi, Trần Tử Nhiễm cũng xoay người đi theo, trước khi đi còn cố tình vươn tay ra sau giơ ngón giữa lên với Hứa Khanh Huy.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường, lông mày của Hứa Khanh Huy hơi nhướng lên.

Mãi đến khi bọn họ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Hứa Khanh Huy mới xoay người định rời khỏi đó, nào ngờ một bảo vệ bỗng xông tới trước bồn hoa, nhìn bồn hoa thê thảm ấy với vẻ mặt khiếp sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.