• 3,543

Chương 471: Tôi đã cho anh cơ hội rồi!


Trần Tử Nhiễm gật đầu nhẹ, tuy rằng buổi đấu thầu này làm cô rất tức, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, vừa rồi trút giận lên bồn hoa, bây giờ cũng 8cảm thấy đói bụng.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, Trần Tử Nhiễm đề nghị:
Mặc dù kết quả thế nào thì cũng đã kết thúc rồi3, hay là tớ dẫn mọi người ra ngoài ăn nhé? Tớ biết hết những quán ngon ở thành phố Hải đấy.

Trần Tử Nhiễm phồng môi, cô đang định nghe lời về phòng.

Tiểu Nhiễm có quyền được biết.

Trần Tử Nhiễm lại không dám động đậy gì nữa.

Có phải ngay từ đầu em đã biết là anh không?
Ninh Trạch Tây nhìn Thẩm Thiên Trường và nói nhẹ nhàng.
Ninh Trạch Tây ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm:
Tiểu Nhiễm, anh xin lỗi.

Vì sao ngay cả thừa nhận cũng thẳng thắn như thế.
Cô nhìn Ninh Trạch Tây với vẻ mặt không thể tin được:
Đàn anh, anh đừng nói với em rằng tên nội gián đã bán đứng bọn em chính là anh đấy nhé!

Ninh Trạch Tây mím môi trầm mặc.
Ninh Trạch Tây nói nhẹ, như đang trần thuật một sự thật chẳng mấy quan trọng gì.

Nếu giá cả và phương án không bị anh tiết lộ thì Viễn Thông và Tập đoàn Thụy Thành cũng sẽ bị loại vì không biết chuyện này, nếu giá cả và phương án bị anh tiết lộ ra thì em vẫn còn kế hoạch thứ hai, lợi dụng điều này để áp chế Viễn Thông.

Trần Tử Nhiễm nghe lời Thẩm Thiên Trường, cô lấy thẻ phòng mở cửa ra.
Phòng mà Văn Tình Tình đặt cho bọn họ là phòng có khu vực tiếp khách.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu hít sâu mấy hơi, cô cố gắng tiêu hóa sự thật này, nhưng càng tiêu hóa thì trong lòng càng khó chịu, chỉ có thể kìm nén nước mắt.
Đây là sự phản bội lớn nhất mà cô từng phải nhận kể từ khi chào đời đến giờ!
Nhìn phản ứng của anh ta, Trần Tử Nhiễm bỗng đứng bật lên, cô kích động chất vấn Ninh Trạch Tây:
Đàn anh, anh là đàn anh của bọn em đấy! Bọn em không tốt với anh sao? Rốt cuộc vì sao anh lại làm như thế?!

Kẻ đã bán đứng bọn họ, đâm một đao từ sau lưng bọn họ, chính là người mà bọn họ tin tưởng nhất, sao cô có thể tiếp nhận được sự thực này.
Ninh Trạch Tây nhìn cô, ngón tay anh ta hơi động đậy, anh ta bỗng muốn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt ấy, nhưng đến cuối cùng vẫn không làm thế.
Khóe môi anh ta hơi cong lên, như đang tự giễu chính mình:
Tiếp theo em có dự định gì?


Vậy sao em có thể xác định là anh, cũng có thể là người phụ trách kia tiết lộ ra mà?

Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta:
Thực ra tôi đã điều chỉnh giá cả sản phẩm của tất cả những người phụ trách, nhưng ngoài sản phẩm mà anh chốt phiên ra thì giá cả bị lộ ra đều giống hệt với giá cả mà tôi đưa cho Tống Ngưng Y lúc đầu.

Thẩm Thiên Trường cụp mắt xuống:
Ninh Trạch Tây, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi có thể cho anh.

Nhưng đến cuối cùng anh vẫn lựa chọn phản bội.
Hai người vào phòng, Ninh Trạch Tây cũng theo vào.

Tiểu Nhiễm, cậu vào trong phòng trước đi, tớ có việc muốn nói với đàn anh.
Thẩm Thiên Trường nói với Trần Tử Nhiễm.

Tiểu Nhiễm, không cần ra ngoài đâu, ăn9 tạm trong khách sạn thôi.
Thẩm Thiên Trường không đồng ý.

Oh, vậy cũng được.

Trong phòng khách chỉ còn Thẩm Thiên Trường và Ninh Trạch Tây.
Ninh Trạch Tây nhìn Thẩm Thiên Trường, khác với Trần Tử Nhiễm, từ đầu tới cuối cô luôn rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Trần Tử Nhiễm khó hiểu nhìn bọn họ, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mở miệng:
Lúc nãy tớ đã muốn hỏi rồi, hôm nay hai người làm sao vậy? Không nói gì thì thôi, vừa nói là bắt đầu chơi trò đoán chữ à?


Tiểu Nhiễm, mở cửa trước đi đã.
Thẩm Thiên Trường nói.
Thẩm Thiên Trường không gọi anh ta là đàn anh nữa, mà là gọi cả tên lẫn họ, như thể hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa giữa bọn họ.
Ninh Trạch Tây thở dài một hơi:
Thẩm Thiên Trường, em có thể gọi tên anh một lần nữa được không?

Ninh Trạch Tây giật mình, vậy nên cái tròng này của Thẩm Thiên Trường cẩn thận đến mức không có cơ hội cho người ta vu oan.

Vậy nên em tương kế tựu kế đuổi Tống Ngưng Y ra khỏi công ty, mục đích là để hôm nay anh tiết lộ phương án đi kèm cho Viễn Thông, sau đó lợi dụng phương án có sơ hở ấy cùng với giá cả mà anh tiết lộ ra để phản kích Viễn Thông. Thực ra Hà Tịch đã biết trước rằng Vật liệu Đán Thành có nhu cầu tư vấn tài chính, nhưng em lại cố tình bảo anh ta đợi đến một tuần trước buổi đấu thầu mới nói ra. Một tuần không đủ để làm một phương án đi kèm hoàn chỉnh, vậy nên em đã lấy luận văn tốt nghiệp làm dàn khung để đưa ra một phương án.

Giọng nói của Thẩm Thiên Trường cũng rất lạnh lùng:
Tôi đã cho anh cơ hội rồi!

Bọn họ trầm mặc một lúc, Trần Tử Nhiễm bỗng sực hiểu ra, vậy nên ý của bọn họ là…

Thẩm Thiên Trường!

Trên đầu kia của hành lang, Ninh Trạch Tây bỗng lên tiếng gọi.

Bọn họ hứa sẽ cho anh chức quản lý trưởng nhiệm kỳ sau trong Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân.

Bàn tay của Thẩm Thiên Trường bỗng túm chặt lấy ống quần, quả thực là rất hấp dẫn.
Không phải đàn anh Ninh, không phải cách gọi xa cách, mà chỉ đơn giản là gọi tên anh ta một lần
Thẩm Thiên Trường ngước mắt nhìn anh ta, lông mày cô bỗng nhíu chặt lại.
Ba người ra khỏi thang máy rồi đi theo hai phương hướng.
Thẩm Thiên Trường đi theo sau Trần Tử Nhiễm, hai người họ đi đến cửa phòng, Trần Tử Nhiễm đang định lấy thẻ ra mở cửa.
Cô phát hiện ra hôm nay Thẩm Thiên Trường và Ninh Trạch Tây đều không nói năng gì với nhau, nhưng cô chỉ nghĩ chứ không dám nói ra.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại cùng nhau lên thang máy chuẩn bị về phòng.
Ninh Trạch Tây bước vài bước về phía bọn họ, ánh đèn mờ ảo trên hành lang chiếu vào mặt anh ta, tạo thành một cái bóng ở vùng mắt, che đi cảm xúc trong mắt anh ta.

Em biết từ bao giờ?

Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn anh ta với vẻ mặt kỳ lạ, Thẩm Thiên Trường thì vẫn không nhúc nhích gì.

Sao vậy, đàn anh?
Trần Tử Nhiễm đáp lời thay cho Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc em làm sao mà biết được?
Ninh Trạch Tây tự nhận là đã làm rất kín đáo, nhưng anh ta không ngờ rằng ngay từ đầu mình đã bị phát hiện.

Trước khi phương án trong tay Tống Ngưng Y được gửi cho người phụ trách bộ phận hợp đồng giao ngay, tôi và Giám đốc Hà đã điều chỉnh giá cả mấy sản phẩm trong số đó, cuối cùng giá cả bị lộ ra là giá cả sau khi đã điều chỉnh, chuyện này chỉ có tôi, Giám đốc Hà và người phụ trách biết, Tống Ngưng Y căn bản không hề biết chuyện.


Cho tôi một lý do.

Một lý do để phản bội.
Ba người cùng vào phòng ăn trong khách sạn,6 Trần Tử Nhiễm gọi nhân viên phục vụ tới gọi vài món.
Sau khi thức ăn được bưng lên, Trần Tử Nhiễm nghiêm túc ăn cơm, cứ thế ăn một 5hồi, không biết vì sao cô bỗng cảm thấy là lạ.
Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm rồi mới quay đầu nhìn Ninh Trạch Tây:
Về thành phố Vân rồi nói.

Thế nhưng Ninh Trạch Tây không hề có ý định dừng lại:
Bây giờ chỉ có ba người chúng ta, ở đây là hợp lý nhất rồi.


Tớ cần yên lặng một lát.

Dứt lời, Trần Tử Nhiễm xoay người chạy vào phòng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.