Chương 472: Anh không có tư cách thích thẩm thiên trường
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1415 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Giọng nói của Lãnh Diệu Chi có vẻ không vui chút nào.
Mẹ, bây giờ con đang ở thành phố Hải, công ty con…
Con về thành ph8ố Vân ngay, tới bệnh viện Bác Nhân, mẹ có chuyện muốn hỏi con.
Cô không yên tâm để Trần Tử Nhiễm đối mặt với Ninh Trạch Tây một mình.
Trần Tử Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười:
Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ chị Tiểu Vũ là quan trọng nhất, cậu đi đi, đàn… Ninh Trạch Tây cứ giao cho tớ xử lý, trước kia mọi người bảo vệ tớ quá tốt, nhưng suy cho cùng tớ cũng phải trưởng thành.
Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm, ai cũng cần phải trưởng thành, nhưng cô không biết liệu phương thức này có tàn nhẫn với Trần Tử Nhiễm quá hay không.
Anh không muốn đến cuối cùng vẫn lừa gạt bọn em.
Ninh Trạch Tây, chúng tôi không tốt với anh sao? Rốt cuộc anh có biết không, cho dù anh muốn làm quản lý trưởng ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân thì một ngày nào đó Thiên Trường cũng giúp anh hoàn thành ước nguyện, vì sao anh nhất định phải phản bội chúng tôi?!
Hoàn thành ước nguyện?
Trần Tử Nhiễm khịt mũi rồi đứng lên.
Thiên Trường, cậu về thành phố Vân thăm chị Tiểu Vũ đi, nơi này cứ giao cho tớ.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày:
Thế nhưng…
Thiên Trường, có thể tớ sẽ không quyết tuyệt như cậu được.
Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Tớ biết.
Hơn phân nửa là Trần Tử Nhiễm sẽ mềm lòng với Ninh Trạch Tây, nhưng chỉ cần là quyết định của cô ấy thì cô sẽ luôn ủng hộ.
Không bao lâu sau khi Thẩm Thiên Trường đi, Trần Tử Nhiễm cũng ra khỏi phòng, mặc dù đôi mắt cô vẫn còn đỏ, nhưng hiển nhiên là cô đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Ninh Trạch Tây hỏi.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh:
Bây giờ anh còn có tâm trạng lo chuyên của người khác cơ đấy.
Ninh Trạch Tây, việc anh thích Thẩm Thiên Trường chỉ là cái cớ mà thôi, là cái cớ để che giấu ước muốn truy cầu danh lợi của anh. Cái gì mà không muốn làm quản lý trưởng ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, cái gì mà chỉ muốn Thẩm Thiên Trường chú ý đến anh, anh đặt mình vào một vị trí quá cao thượng rồi đấy.
Nếu thật sự thích một người thì sao lại phản bội mà chẳng hề cố kỵ gì như thế.
Ninh Trạch Tây bỗng bật cười, nụ cười mang theo sự chát chúa:
Em nghĩ sao cũng được, bây giờ em sẽ xử lý anh thế nào? Báo cảnh sát? Đăng tin công khai? Để anh không còn nơi đặt chân trong cái ngành này? Dám chơi dám chịu, anh có thể chấp nhận được hết!
Lúc trước chính cô đã gọi Ninh Trạch Tây tới thành phố Vân, thậm chí cô còn tốt với Ninh Trạch Tây hơn cả anh ruột của mình.
Thiên Trường, có phải chị Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì rồi không?
Trần Tử Nhiễm nghẹn ngào hỏi Thẩm Thiên Trường.
Ừm, hình như là không ổn lắm.
Ừm, vậy tớ về thành phố Vân trước, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tớ.
Được, cậu đi đường cẩn thận đấy.
Thẩm Thiên Trường chỉ thu dọn sơ qua đồ đạc của mình rồi lấy chìa khóa định mở cửa phòng ra.
Thẩm Thiên Trường tắt máy, tới cạnh Trần Tử Nhiễm rồi ngồi xuống.
Trần Tử Nhiễm không nói câu gì, cô ghé đầu tựa vào vai Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường nghiêng đầu sang, nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt cô.
Trần Tử Nhiễm là người trọng tình nghĩa, cô quan tâm Ninh Trạch Tây bao nhiêu thì trong lòng sẽ khó chịu bấy nhiêu.
Thẩm Thiên Trường đã kết hôn rồi.
Anh biết, nhưng đâm lao thì phải theo lao, anh không muốn quay đầu lại, anh không muốn chỉ làm một khán giả âm thầm bên cạnh cô ấy, anh muốn đứng đối diện với các em, khiến ai cũng nhìn thấy anh.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh ta, trong mắt cô lóe lên sự phức tạp.
Chị Tiểu Vũ…
Con về thành phố Vân ngay hay là để mẹ sai người tới t5hành phố Hải tìm con?
Vâng, con biết rồi.
Trần Tử Nhiễm nhắm mắt lại hít sâu một hơi:
Ninh Trạch Tây, anh về đi.
Thân thể của Ninh Trạch Tây hơi khựng lại.
Về thành phố Noãn, hoặc là tới thủ đô để tiếp tục việc học tiến sĩ của anh.
Thế nhưng bây giờ con vẫn còn chuyện của công ty chưa xử lý xong.3
Giọng nói của Lãnh Diệu Chi cất cao lên:
Chuyện của công ty con quan trọng hay đứa bé trong bụng Tiểu Vũ quan trọng? Hay là đợi9 đến lúc Tiểu Vũ sẩy thai rồi con mới dẹp cái công ty vớ vẩn đó của con sang một bên để tới đây?!
Bị Lãnh Diệu Chi quát như thế, 6Thẩm Thiên Trường không khỏi sửng sốt mất mấy giây.
Thấy Ninh Trạch Tây không nói gì, Trần Tử Nhiễm nói tiếp:
Anh đã quyết định phản bội bọn tôi từ bao giờ?
Từ lâu rồi.
Anh đúng là… thật thà!
Trần Tử Nhiễm cắn răng nói một câu.
Sắc mặt của Ninh Trạch Tây hơi tái:
Anh thích Thẩm Thiên Trường, từ lúc chỉ bảo các em làm luận văn tốt nghiệp là anh đã thích cô ấy, anh từ bỏ việc đăng ký học tiến sĩ ở Đại học Kinh Đô để tới thành phố Vân cũng là bởi vì cô ấy, nhưng anh không ngờ rằng lúc đó cô ấy đã trở thành bạn gái của Lục Chi Cửu.
Trần Tử Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Ninh Trạch Tây thích Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc là anh ta che giấu quá cẩn thận, hay là cô quá ngốc nghếch?
Vậy anh cảm thấy anh làm những chuyện như thế này thì cậu ấy sẽ thích anh sao?
Ninh Trạch Tây nhìn Trần Tử Nhiễm, nói như đang nổi khùng:
Vậy em cảm thấy anh phải thế nào thì Thẩm Thiên Trường mới chú ý đến anh?!
Có lẽ kể từ khi anh ta tới thành phố Vân và mất đi mục tiêu duy nhất, anh ta vẫn luôn chờ đợi một cơ hội như vậy. Sự kiêu ngạo của anh ta không cho phép khoảng cách giữa anh ta và đối thủ lớn đến thế, như vậy sẽ chỉ khiến anh ta cảm thấy chẳng thể nói ra chữ thích được.
Vậy nên khi bọn họ tới tìm anh ta, anh ta đưa ra điều kiện là chức quản lý trưởng của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân. Anh ta không biết khi bước lên vị trí cao nhất và nói thích cô thì liệu có đủ tư cách hơn không.
Thẩm Thiên Trường xách đồ ra ngoài, Ninh Trạch Tây vẫn đang ngồi trong phòng khách, thấy cô định ra ngoài, anh ta mở miệng hỏi:
Em muốn đi à?
Ừm.
Thẩm Thiên Trường chỉ đáp lại một từ, để lại cho anh ta một bóng lưng.
Tiểu Nhiễm, anh không muốn làm quản lý trưởng của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân.
Anh thích Thẩm Thiên Trường.
Trần Tử Nhiễm hoàn toàn ngẩn người ra.
Ninh Trạch Tây nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc. Ngay từ lúc ra khỏi Đán Thành, anh ta đã nghĩ tới rất nhiều kết quả, nhưng lại không ngờ bọn họ sẽ đưa ra quyết định này, rõ ràng là muốn tha cho anh ta.
Trần Tử Nhiễm đứng lên:
Từ nay trở đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Thẩm Thiên Trường nữa, nếu không tôi cũng không dám chắc là lần sau có ra tay đánh anh không.
Nói xong, Trần Tử Nhiễm xoay người đi.
Em có định nói với Thẩm Thiên Trường không?
Ninh Trạch Tây nhìn theo bóng lưng cô.
Ninh Trạch Tây, anh không có tư cách thích Thẩm Thiên Trường.
Vậy nên cô sẽ coi chuyện này như một bí mật, chôn giấu trong lòng mãi mãi.
Trần Tử Nhiễm đi vài bước rồi bỗng quay đầu lại:
Còn nữa, đừng tự cao tự đại coi Lục Chi Cửu như một kẻ địch giả tưởng của anh, bởi vì trong mắt anh ấy, anh chẳng là cái thá gì cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.