Chương 490: Cô nên cảm thấy may mắn
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1393 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Đám cấp dưới làm ca đêm của Cố Thị vội vàng đưa khăn cho anh, nhưng Cố Ngôn Quyết lại gạt phắt xuống mặt đất, hiển nhiên vẫn chưa nguôi g8iận.
Nếu không có chuyện Lục Chi Vũ bỏ trốn khỏi đám cưới thì hôm nay anh tuyệt đối sẽ không để yên cho Diệp Lăng Nam!
M3ột số khách khứa chưa đi đã nhận ra Cố Ngôn Quyết, định lấy điện thoại ra quay, nhưng bị mấy vệ sĩ ép phải xóa đi.
Tớ thật vô dụng, tớ còn làm hại cậu bị mẹ chồng mắng, bây giờ còn không tìm được chị Tiểu Vũ, tất cả đều tại tớ!
Trần Tử Nhiễm vừa khóc vừa gõ đầu mình.
Thẩm Thiên Trường vội vàng bắt lấy tay cô, gần như là hét lớn tiếng:
Trần Tử Nhiễm, cậu muốn tớ phải nói bao nhiêu lần hả? Chuyện này không liên quan gì đến cậu!
Bao nhiêu năm qua, cho dù là đối mặt với người nhà họ Thẩm thì cô cũng có thể lá mặt lá trái hoặc là chống đối, chưa bao giờ lùi bước, nhưng đối mặt với những lời chất vấn của Lãnh Diệu Chi, cô lại chẳng thể phản bác được một câu nào, khi đứng trước sự bất mãn của Lãnh Diệu Chi, cô cũng chẳng thể phớt lờ được.
Cô không biết phải tiếp xúc với bố mẹ anh ấy như thế nào, bởi vì vốn dĩ cô chẳng có bố mẹ.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn cô gái đang dựa vào người mình khóc nức nở.
Xem ra Diệp Lăng Nam nương tay với cậu rồi.
Lục Chi Cửu nói với vẻ lạnh nhạt.
Vớ vẩn, tôi mà cần anh ta nương tay à!
Cố Ngôn Quyết, muốn níu kéo người ta thì cũng phải dùng đúng cách mới được.
Cố Ngôn Quyết thờ ơ hừ một tiếng:
Cô ta là ai, cậu biết rõ hơn cả tôi chắc!
Có một số người cứ phải đợi tới lúc thảm bại thì mới biết trân trọng và níu kéo.
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, chỉ để lại một câu:
Không phải Diệp Lăng Nam làm.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ra khỏi phòng tiệc.
Trần Tử Nhiễm mở cửa xe, Thẩm Thiên Trường điên cuồng gọi điện thoại cho Lục Chi Vũ, nhưng Lục Chi Vũ đã tắt máy rồi.
Thẩm Thiên Trường lại gửi tin nhắn cho Lục Chi Lộ để hỏi địa chỉ văn phòng làm việc và chung cư mà Lục Chi Vũ thường ở, sau đó lần lượt tới tìm ở những nơi mà Lục Chi Lộ gửi.
Trái tim Trần Tử Nhiễm cũng cảm thấy nhói đau, cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thở phì phò mấy hơi.
Cô thật sự rất muốn kìm nén nước mắt.
Hu…
Sau đó anh xoay người ra khỏi phòng tiệc.
Cố Ngôn Quyết hơi sửng sốt, sau đó bỗng đứng bật dậy nói lớn tiếng:
Không phải Diệp Lăng Nam thì là ai?
Nhưng Lục Chi Cửu đã ra ngoài rồi.
Câu nói không ăn khớp với chủ đề này lại chọc đúng vào nỗi đau của Cố Ngôn Quyết.
Ai muốn níu kéo cô ta!
Nhan Thuấn Hoa không còn là người lúc trước nữa rồi.
Dường như Lục Chi Cửu đang nhắc nhở.
Lục Chi Cửu lùi về sau hai bước rồi mở cửa xe ra.
Cô nên cảm thấy may mắn vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng.
[Tìm thấy chị Tiểu Vũ rồi.]
Thẩm Thiên Trường thở phào một hơi, thực ra cô biết chuyện tìm chị Tiểu Vũ rất đơn giản với Lục Chi Cửu.
Nhưng cô không biết phải đối mặt với sự chất vấn và trào phúng của Lãnh Diệu Chi thế nào, vậy nên cô nói muốn đi tìm Lục Chi Vũ cũng chỉ là một cái cớ để đi khỏi đó mà thôi.
Tiếng khóc của Trần Tử Nhiễm bỗng im bặt, cô nhìn đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe của Thẩm Thiên Trường, rõ ràng Thẩm Thiên Trường còn phải chịu đựng nhiều hơn cô…
Thế là…
Hu hu…
Lục Chi Cửu, có phải em chỉ có một chút giá trị với anh thôi không?
Lâm Uyển Hề, căn cứ không phải là thứ mà cô có thể tùy ý đụng vào, đừng để tôi phát hiện ra lần thứ hai.
Lâm Uyển Hề bỗng bước lên trước, trợn mắt nhìn Lục Chi Cửu:
Vì sao lần trước anh không để em chết luôn đi?!
Lâm Uyển Hề cười lạnh:
Rốt cuộc là bởi vì không hợp hay không cho phép?
Cô chỉ cần hoàn thành chuyện của cô là được, chuyện của nhà họ Lục chưa tới lượt cô nhúng tay vào.
Bác gái đã làm sai điều gì? Bác ấy quan tâm tới chị Tiểu Vũ là sai sao? Đến cùng thì anh sẽ vì Thẩm Thiên Trường mà làm đến mức nào?!
Sau lưng vang lên một giọng nói, không cần quay đầu lại Lục Chi Cửu cũng biết là ai.
Lâm Uyển Hề đi tới đằng sau anh:
Anh muốn đưa bác gái về nước thật sao?
Lục Chi Cửu nhíu mày:
Bà ấy không hợp với thành phố Vân.
Lục Chi Cửu t9hản nhiên nhìn Cố Ngôn Quyết, sau đó đi tới trước mặt anh ấy.
Cố Ngôn Quyết ngước mắt anh rồi cười ngả ngớn, khóe miệng mang the6o vệt máu, khiến khuôn mặt đẹp trai thêm phần không đứng đắn.
Sao thế? Có phải cậu cảm thấy khuôn mặt bị thương của tôi càng th5êm rạng ngời không?
Tiểu Nhiễm, đừng khóc nữa, tìm thấy chị Tiểu Vũ rồi.
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng ngồi thẳng lên, đôi mắt sưng húp, lớp trang điểm thì đã nhòe hết, trông vô cùng buồn cười.
Hả?
Trần Tử Nhiễm khóc càng hăng hơn, cô kéo luôn một cánh tay của Thẩm Thiên Trường tới rồi vùi đầu vào khóc đã đời.
Không biết qua bao lâu sau, chiếc điện thoại trong túi Thẩm Thiên Trường bỗng rung nhẹ.
Thẩm Thiên Trường lấy điện thoại ra, là một tin nhắn do Lục Chi Cửu gửi tới.
Trần Tử Nhiễm khóc to hơn nữa.
Như thể làm như vậy thì sẽ giải tỏa được những cảm xúc tệ hại trong lòng, Trần Tử Nhiễm cứ thể trút sự khó chịu trong suốt mấy ngày nay ra, ngay trước cửa văn phòng làm việc không một bóng người này.
Thẩm Thiên Trường biết Trần Tử Nhiễm sẽ không thể ngừng khóc ngay được, vì thế cô ngồi sát lại gần Trần Tử Nhiễm, vươn tay ra vỗ về trấn an Trần Tử Nhiễm.
Thẩm Thiên Trường, vừa rồi mẹ Lục Chi Cửu nói rằng tỉ lệ gây quái thai khi ăn Saro là năm mươi phần trăm, chuyện này có thật không?
Thẩm Thiên Trường cụp mắt xuống:
Tớ không biết.
Trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa trông mẹ Lục Chi Cửu cũng không giống như đang nói dối.
Nhìn theo bóng người đang nhanh chân đuổi theo Lục Chi Cửu, khóe môi Cố Ngôn Quyết nhếch lên đầy khinh thường.
Lục Chi Cửu ra khỏi phòng tiệc, phát hiện ra xe anh vẫn đậu ở đó, xem ra Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đã đi cùng nhau.
Simon.
Cứ thế đi qua đi lại suốt một tiếng mà vẫn không có tin tức gì.
Cuối cùng thực sự không đi nổi nữa, bọn họ mới dừng lại trước văn phòng làm việc của Lục Chi Vũ.
Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường, thực ra kể từ khi ra khỏi khách sạn đến giờ, bọn họ không hề nói gì với nhau.
Lục Chi Cửu bỗng nhíu mày lại:
Tôi đã nhắc nhở cô, bảo cô cách xa mẹ tôi ra.
Vậy vì sao anh không bắt em về nước M?!
Trong mắt Lục Chi Cửu bỗng hiện lên sự u ám.
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Thấy cô đột nhiên òa khóc, Thẩm Thiên Trường cảm thấy sửng sốt.
Thiên Trường, tớ sợ lắm, nếu con của chị Tiểu Vũ bị dị tật thật thì phải làm sao đây!
Lục Chi Cửu tìm được chị Tiểu Vũ rồi.
Nhanh vậy à?
Trần Tử Nhiễm nói với đôi mắt đẫm lệ.
Ừm, chúng ta đi thôi.
Ừm…
Bọn họ lại lên xe.
Nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu, Trần Tử Nhiễm suýt thì sợ đến mức bật khóc một lần nữa.
May mà chỉ có một mình Thẩm Thiên Trường nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.