Chương 491: Không có chuyện gì thì không được tìm cô à?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1357 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước quán ăn mà trước kia bọn họ hay tới.
Bởi vì đã lạnh rồi nên quán ăn không bày bàn r8a ngoài như mùa hè.
Ở thành phố Vân, thực sự là cô ta chẳng có mấy người bạn, vậy nên cô ta bỗng nhớ tới Thẩm Thiên Trường.
Nhìn bộ dạng ăn uống ngon lành của bọn họ, rốt cuộc Thịnh Lam cũng vươn tay định cầm xiên nướng trên bàn.
Chỉ cần là thứ ăn ngon chơi vui là cô sẽ không để ý tới chuyện nó là nhà hàng cao cấp hay quán ăn ven đường.
Quán ăn này nằm trong top 10
ngon từ thịt ngọt từ xương
trong lòng Trần Tử Nhiễm.
Tôi không rảnh.
Vừa nói xong là cuộc gọi kết thúc.
Hai mươi phút sau, Thịnh Lam đứng ở cửa quán, hoài nghi mình đến nhầm nơi.
Thế là cô ta lại lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thiên Trường:
Thẩm Thiên Trường, cô có chắc là không gửi nhầm địa chỉ cho tôi không?
Bà chủ quán nhanh chóng bưng thịt xiên nướng tới.
Trần Tử Nhiễm thấy lạ nên hỏi:
Bà chủ, sao tối nay ít khách thế?
Thực ra tối nay cô ta chỉ thấy nhàm chán thôi, thừa biết những chuyện kia đều do Hứa Khanh Nguyệt làm mà không nghĩ ra được cách gì để trả thù, vậy nên cô ta khá bực bội.
Muốn ra ngoài giải tỏa thì lại không tìm được ai, sau khi học cao học ở Đại học Z xong, cô ta bỗng phát hiện ra những người chơi thân với cô ta trước kia đều chơi với Hứa Khanh Nguyệt. Chỉ hai năm ngắn ngủi mà bạn bè của cô đều bị đóa sen trắng ấy mê hoặc, vậy nên cô ta cũng chẳng thèm tìm bọn họ nữa.
Thẩm Thiên Trường cười nói:
Bọn cháu đã tới rồi mà, tôi nay bọn cháu gọi nhiều hơn một chút, coi như Trần Tử Nhiễm ủng hộ quán bác.
Trần Tử Nhiễm híp mắt lại:
Hai chúng ta đi cùng nhau, sao chỉ nói là tớ ủng hộ quán?
Thôi bỏ đi, cô lựa chọn mời bữa này.
Vốn dĩ lúc ở đám cưới bọn họ đều chưa ăn gì, vậy nên bây giờ rất thèm ăn, kèm theo rượu gạo nồng độ thấp, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút.
Thẩm Thiên Trường nói một cách thản nhiên:
Cô ăn thứ đắt nhất trên cả cái bàn này.
Thịnh Lam cạn lời nhìn cô:
Hai cô keo kiệt quá rồi đấy, đồ ở đây đắt được đến mức nào cho cam, cùng lắm lát nữa tôi thanh toán là được.
Bọn họ t6ùy ý ngồi vào một bàn.
Mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng thực ra người trong quán không đông lắm, ngoài Trần Tử Nhi5ễm và Thẩm Thiên Trường ra thì chỉ có hai cặp đôi khác.
Cô vừa ăn…
Trần Tử Nhiễm còn chưa nói hết thì đã bị Thẩm Thiên Trường đá cho một cú.
Thẩm Thiên Trường chỉ vào vết bẩn trên áo mình:
Cậu muốn đền chiếc áo khoác này cho tớ, hay là mời bữa ăn này?
Trần Tử Nhiễm nhìn chiếc áo TFh trên người Thẩm Thiên Trường.
Xì, không biết đang ra vẻ cái gì nữa.
Lúc trước Thịnh Lam bị Thẩm Thiên Trường nói kháy quen rồi, vậy nên hoàn toàn có thể phớt lời câu nói của Trần Tử Nhiễm, trực tiếp cầm lấy một xiên nướng đưa lên miệng.
Bởi vì cậu mời mà.
Vì sao tớ lại phải mời!
Nhưng còn chưa đụng vào que cầm thì đã bị Trần Tử Nhiễm đánh cho một cái:
Chẳng phải cô nói là không ăn sao?
Thịnh Lam nuốt nước miếng cái ực:
Bây giờ tôi muốn ăn rồi!
Mỗi lần bọn họ tới đây, hầu như lần nào cũng chật kín người.
Dự báo thời tiết báo tin tối nay sẽ có tuyết rơi, vậy nên rất nhiều khách ở nhà tránh tuyết.
Thịnh Lam nhíu mày:
Cái gì?
Chỉ ăn thì cô ta không phát hiện ra được là cái thì, nhưng cảm giác giòn giòn khá là ngon.
Có chuyện gì?
Không có chuyện gì thì không được tìm cô hả?
Không ăn thì cô tới làm gì?!
Thịnh Lam không nói gì nữa.
Không nhầm đâu, vào luôn đi.
Thịnh Lam tắt máy, vén rèm cửa dày bịch lên, nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ngồi trong một góc.
Thấy Thịnh Lam không có ý định ăn, Trần Tử Nhiễm lại liếc nhìn cô ta:
Không ăn à?
Thịnh Lam nhìn đống thịt xiên nướng trên bàn, cô ta nhíu mày:
Không ăn.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt:
Cô Thịnh, cô chê chỗ này thấp kém thì đừng có tới.
Thịnh Lam nhìn Trần Tử Nhiễm, bất đắc dĩ kéo ghế ra ngồi xuống.
Trần Tử Nhiễm
xì
một tiếng, vươn tay ra cầm lấy xiên nướng, cụng chén với Thẩm Thiên Trường rồi ăn uống một cách tự nhiên.
Một lát sau, thấy bọn họ ăn hăng say như thế, bụng của Thịnh Lam cũng bắt đầu phản đối.
Thẩm Thiên Trường bắt máy.
Thẩm Thiên Trường, cô đang ở đâu?
Trần Tử Nhiễm nhăn nhó mặt mũi nhìn Tử thần Thực tử.
Thịnh Lam quay đầu về phía Thẩm Thiên Trường:
Thế tóm lại là tôi vừa ăn cái gì?
Trần Tử Nhiễm hô lên rồi vội vàng chạy ra ngoài xem.
Quả nhiên, bên ngoài tuyết bay đầy trời.
Nhìn khung cảnh xung quanh, Thịnh Lam đi tới trước mặt bọn họ với vẻ mặt chê bai.
Sao hai người lại ăn ở nơi như thế này?
Lần đầu tiên tới ăn, Thẩm Thiên Trường cũng rất ngạc nhiên về hương vị ở đây.
Sau đó, mỗi khi ăn khuya là bọn họ lại tới đây.
Mới uống được ba chén thì chuông điện thoại của Thẩm Thiên Trường vang lên.
Cô cầm lên nhìn, lại là Thịnh Lam.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại.
Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, nếu cô cũng đang rảnh…
Nghe tiếng tắt máy
tút tút
, Thịnh Lam nghiến răng nghiến lợi mắng Thẩm Thiên Trường vài câu.
Nhưng chỉ mấy phút sau cô ta lại nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Trường.
Nhai được hai miếng, Thịnh Lam phát hiện ra thứ này ngon lạ thường, thế là cô nàng ăn sạch cả xiên, sau đó lại rót rượu nhấp thử một ngụm, rượu gạo cũng rất ngọt và dễ nuốt.
Trần Tử Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn cô ta:
Cô có biết vừa rồi cô ăn cái gì không?
Thấy trên vai cô ta dính ít tuyết, Thẩm Thiên Trường mở miệng hỏi:
Đang có tuyết rơi thật hả?
Ừm, tuyết lớn phết.
Lúc Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường mới trở về thành phố Vân, Trần Tử Nhiễm đã đưa Thẩm Thiên Trường tới quán này.
Trần Tử Nhiễm khác với những cô tiểu thư bình thường khác trong giới quý tộc, cô đã quen với sơn hào hải vị, cũng thích các món ăn thôn quê dân dã.
Trần Tử Nhiễm nhướng mày, cô rót rượu cho mình và Thẩm Thiên Trường:
Thật không vậy, thành phố Vân cũng có tuyết rơi cơ á?
Bà chủ lắc đầu bất đắc dĩ:
Tôi cũng không tin, vậy nên vẫn mở cửa như bình thường, bây giờ cũng chẳng thấy bông tuyết nào, nhưng khách thì vẫn không có, haizz, dự báo thời tiết hại đời tôi.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm thở ra khói trắng, vén rèm bước vào trong quán, nhìn thấy bọn3 họ, chủ quán vội vàng tươi cười tới chào hỏi.
Trần Tử Nhiễm chẳng cần nhìn thực đơn, cô gọi luôn mấy món bán chạy c9ủa quán và cả bia nữa, nhưng nghĩ thời tiết khá lạnh nên cô lại bảo chủ quán đổi thành rượu do quán tự nấu.
Trần Tử Nhiễm kích động kêu to lên, vui mừng như một đứa trẻ:
Trời ạ, thành phố Vân có tuyết thật kìa!
Trần Tử Nhiễm hưng phấn chụp n tấm ảnh đăng lên trang cá nhân, sau đó mới quay lại chỗ ngồi.
Trần Tử Nhiễm cố nhịn cười, nghĩ thầm Thẩm Thiên Trường cao tay thật, cô chỉ biết cúng bái mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.