Chương 499: Rốt cuộc mục đích của chị là gì?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1408 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Chỉ có điều Hà Tịch và Triệu Duệ rất bình tĩnh, chỉ tuyên bố với bên ngoài là
giảm giá
.
Câu trả lời này của bọn họ làm ả8nh hưởng tới cả thị trường, trước giờ chốt phiên cuối ngày, mấy sản phẩm hóa công quan trọng cũng giảm hai phần ba so với giá sàn3.
Lần đầu tiên, Sở Nam Tuyển phải gọi điện cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường ngồi trên chỗ ngồi của mình r9ồi bắt máy.
Sở Nam Tuyển nói bằng giọng không mấy thân thiện:
Rốt cuộc công ty cô đang làm gì vậy hả?
Xem ra G6iám đốc Sở chịu lỗ thay cho Viễn Thông khá nhiều đấy nhỉ.
Thẩm Thiên Trường thản nhiên nói.
Tống Ngưng Y đang đọc tài liệu, nghe thấy ba chữ Sở Nam Tuyển, cô hơi dừng lại một chút.
Anh ta gọi điện thoại cho cậu làm gì?
Trần Tử Nhiễm nhíu mày.
Thẩm Thiên Trường vui vẻ xoay ghế:
Chắc là thua lỗ một ít, không có nơi để trút giận ấy mà.
Đó là một dãy số lạ, Thẩm Thiên Trường có thói quen không bắt máy của người lạ, vậy nên cô cứ để mặc điện thoại reo.
Nhưng người gọi điện vẫn không chịu từ bỏ, cứ gọi đi gọi lại, cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn cầm điện thoại lên.
Thẩm Thiên Trường, có thể gặp mặt được không?
Thẩm Thiên Trường không nói gì.
Chị có biết vì sao Thẩm Thiên Việt lại đánh ông ta không?
Thẩm Thiên Vũ bỗng nhếch môi cười:
Bởi vì tối qua tôi đã nói với anh ta rằng chị cũng nằm trong số những người bị bố tôi xâm hại. Chị không biết đâu, khi nghe tôi nói xong, sắc mặt anh ta biến đổi hẳn, quả nhiên chẳng bao lâu sau là anh ta đến trại tạm giam đánh bố tôi phải vào bệnh viện.
Là Thẩm Thiên Vũ.
Tôi không cho rằng chúng ta có gì để nói với nhau.
Tôi vốn định tới công ty tìm chị, nhưng không muốn làm ảnh hưởng tới chị nên đã chọn giờ tan tầm…
Thẩm Thiên Vũ nhìn Thẩm Thiên Trường, thật sự cô ta không ngờ rằng người cuối cùng mà mình có thể gặp được trước khi rời khỏi thành phố Vân lại là Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Vũ cụp mắt xuống:
Thẩm Thiên Trường, tôi phải đi rồi.
Tôi biết người mà chị hận nhất không phải bố mẹ tôi hay là Thẩm Thiên Ca, mà là Triệu Hàm và Thẩm Nhiên.
Tất cả các hành vi khống ch5ế giá cả thị trường đều chỉ là tạm thời.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày lên:
Ồ? Hay là Giám đốc Sở nhân lúc này mua theo giá lên đi, dù sao cũng là tạm thời, chưa biết chừng ngày mai sẽ lại tăng giá thôi.
Thẩm Thiên Trường, cô được lắm, lâu lắm rồi tôi không gặp đối thủ như cô.
Dứt lời, cô ta tắt điện thoại.
Thẩm Thiên Trường nhìn màn hình điện thoại, bắt đầu từ khi nào mà Thẩm Thiên Vũ cũng có cá tính như thế này?
Thẩm Thiên Trường thản nhiên cất điện thoại đi, quán cà phê ở đường Vân Đình cách nơi này không xa.
Thiên Trường, vừa rồi ai gọi điện tới vậy?
Thấy tâm trạng của Thẩm Thiên Trường khá tốt, Trần Tử Nhiễm hỏi.
Sở Nam Tuyển.
Chỉ là tạm thời thôi mà, đợi chúng ta gom được tiền thì sẽ tăng trở lại, đây là nguyên tắc cơ bản rồi. Chẳng lẽ anh ta không biết mua theo giá lên sao? Đến lúc đó sẽ kiếm lại được.
Đương nhiên là Sở Nam Tuyển biết, nhưng thời gian rất quan trọng. Anh ta căn bản không biết chúng ta định bán tháo trong bao lâu và đến mốc điểm nào, vậy thì phải làm sao?
Trần Tử Nhiễm sờ mũi:
Nói cũng đúng.
Lái xe chưa tới mười phút là cô đã tới nơi mà Thẩm Thiên Vũ nói.
Vừa bước vào quán là cô đã nhìn thấy Thẩm Thiên Vũ mặc chiếc áo lông tối màu ngồi trong một góc.
Thẩm Thiên Trường bước tới rồi ngồi xuống.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ra khỏi tòa cao ốc Thiên Diệp. Bởi vì Lục Chi Cửu phải họp định kỳ, vậy nên Thẩm Thiên Trường định đi ăn tối với Trần Tử Nhiễm, nào ngờ Trần Tử Nhiễm lại nói cô đã hẹn Bùi Tuấn Kiệt đi ăn rồi.
Thẩm Thiên Trường chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lái xe ra khỏi tòa cao ốc Thiên Diệp, định về Cẩm Viên thăm Lục Chi Vũ trước.
Nhưng vừa mới lái ra khói tòa cao ốc thì chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Thế nhưng bộ phận hợp đồng giao ngay ở tầng mười thì bận chóng mặt.
Đến giờ tan tầm, Thẩm Thiên Trường tuyên bố những ai tăng ca hôm nay không chỉ có tiền tăng ca bình thường, mà còn được gấp đôi nữa.
Cấp dưới lại đồng loạt sôi trào lên.
Vậy thì làm phiền Giám đốc Sở hãy coi tôi là một đối thủ thực sự, đừng giờ trò sau lưng, ví dụ như chặn đường trợ lý tôi chẳng hạn…
Không đợi Sở Nam Tuyển nói gì thì Thẩm Thiên Trường đã tắt máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Sở Nam Tuyển tức điên người.
Chị uống gì?
Thẩm Thiên Vũ lên tiếng hỏi, nghe giọng hơi khàn khàn.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ta:
Cô tìm tôi có chuyện gì?
Thẩm Thiên Vũ đặt tách cà phê xuống:
Bố tôi bị Thẩm Thiên Việt đánh và phải vào bệnh viện.
Vậy nên tôi còn phải cám ơn cô à?
Tôi phải đi rồi.
Thẩm Thiên Vũ nói.
Quán cà phê số 9 đường Vân Đình, tôi chờ chị.
Thẩm Thiên Trường tắt máy, tâm trạng của cô tốt hơn hẳn, không ngờ vụ này của Diệp Linh Khê lại có hiệu quả như thế, có phải đây chính là
hiệu ứng bươm bướm
() mà người ta thường nói không nhỉ?
() Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm): là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão. (Nguồn: Wikipedia)
Không biết cô phải cám ơn Diệp Linh Khê hay Tần Phong nữa.
Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?
Chẳng phải chuyện chị muốn làm nhất là trả thù Thẩm Thiên Việt sao? Chị bảo người ta kiện bố tôi chẳng phải là để Thẩm Thiên Việt làm luật sư biện hộ cho bố tôi, khiến anh ta bị mọi người phỉ nhổ sao? Chị yên tâm, nỗi thống khổ và giày vò mà anh ta phải gánh chịu hiện giờ không ít chút nào.
Trong mắt Thẩm Thiên Trường hiện lên sự ngạc nhiên:
Cô tìm tôi là để nói điều này?
Một lát sau, Trần Tử Nhiễm bỗng hô lên:
Anh ta không không thể làm, nhưng chúng ta có thể mà, á đù, đây chẳng phải cơ hội tốt để kiếm tiền sao?!
Dứt lời, cô nhìn Thẩm Thiên Trường bằng đôi mắt tỏa sáng, Thẩm Thiên Trường cũng nhìn cô, trên môi mang theo nụ cười sâu xa.
Suốt một ngày hôm nay, ngoài bộ phận tài vụ và Tống Ngưng Y thì cả tầng mười một coi như nhàn nhã.
Thẩm Thiên Trường bỗng siết chặt vạt áo:
Cô nhìn nhận thấu triệt đấy.
Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười tự giễu:
Trải qua nhiều chuyện rồi thì tự nhiên sẽ nhìn thấu. Thực ra trước kia tôi cũng không hiểu vì sao chị lại chịu đựng được như thế. Lúc đầu tôi cũng tưởng chị sợ, nhưng sau đó tôi mới nghĩ thông, chị ở nhà họ Thẩm mãi là bởi vì nhà họ Thẩm có thứ mà chị muốn biết, chắc chắn thứ đó có liên quan đến Thẩm Nhiên và Triệu Hàm. Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc mục đích của chị là gì?
Chuyện này không liên quan gì đến cô.
Thẩm Thiên Trường đứng lên, vừa xoay người đi thì Thẩm Thiên Vũ lại gọi.
Thẩm Thiên Trường!
Thẩm Thiên Vũ xoa cổ tay, vết sẹo do dao cắt mới lành, sờ lên còn thấy hơi ngứa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.