Chương 500: Anh toàn ỷ vào em chiều anh
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1510 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Thẩm Thiên Vũ nghiến răng hô ầm lên, rốt cuộc khuôn mặt tái nhợt của cô ta cũng hồng hào hơn một chút:
Ai nói tôi muốn kể công với chị8, nếu không phải vì… nếu không phải vì chị…
Thẩm Thiên Trường nhướng mày:
Vì tôi? Đừng nói là cô còn định xin lỗi tôi, bởi v3ì… tôi không cần.
Thẩm Thiên Trường ngồi dậy:
Vậy thì ăn cơm mau lên, em đói lắm rồi.
Được.
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu hơi biến thành màu đen:
Cậu không có vợ à?
Bởi vì vợ tôi không giỏi nấu ăn nên tôi mới nếm thử tay nghề của bà chủ.
Thẩm Thiên Trường hất cằm lên:
Đã nói là em chiều anh mà.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, trên mặt Lục Chi Cửu hiện lên nụ cười. Anh đặt hộp cơm xuống, đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường rồi vươn tay vuốt má cô.
Tống Ngưng Y đang định tắt máy thì Thẩm Thiên Trường lại gọi.
Ngưng Y.
Không, tôi về nhà và ăn cơm xong rồi.
Bọn họ mới nói được vài câu thì Tần Phong bước từ ngoài vào. Nghe Giang Mộ Tuyết nói là cô đã ăn rồi, Tần Phong thì vẫn chưa ăn, Thẩm Thiên Trường bèn gọi:
Trợ lý Tần, tới đây ăn cơm.
Thẩm Thiên Trường không trả lời, trực tiếp cho vào danh sách đen tiếp.
Thẩm Thiên Trường dựa vào xô pha, sau đó nằm luôn xuống.
Thẩm Thiên Vũ thực sự nổi cáu, cô ta đứng bật lên:
Thẩm Thiên Trường, chị đừng có xem 6thường người khác, một ngày nào đó tôi sẽ khiến chị phải nhìn với con mắt khác.
Thẩm Thiên Trường nhếch môi như đang trào phú5ng:
Được, tôi chờ.
[Ừm, mong vợ chiều anh nhiều hơn.]
[Lát nữa làm xong em sẽ mang tới.]
Phần thưởng vì chiều anh.
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt:
Không thiết thực, em loay hoay hai tiếng đồng hồ, anh chỉ mất vài giây là thưởng xong.
Ăn cơm, ăn cơm!
Thẩm Thiên Trường mới ăn được vài miếng thì chuông điện thoại lại vang lên, là Giang Mộ Tuyết gọi tới.
Dứt lời, cô đi thẳng ra khỏi quán cà phê.
Thẩm Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên Trường, hai bàn tay vẫn nắm chặt.
Thiên Trường, tôi đã gửi chương trình từ thiện cho cô nhi viện và các khu vực khó khăn mà cô nói lần trước vào mail của cô rồi, cô tranh thủ thời gian rảnh nhìn xem, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.
Được, không thành vấn đề, cô đang tăng ca à?
Những món ăn này là để chiều anh, chỉ một mình anh được ăn.
Tổng Giám đốc Lục, tôi vẫn chưa ăn cơm, nghe nói bà chủ nấu ăn rất giỏi, chi bằng để tôi nếm thử xem?
Tần Phong nhướng mày đề nghị.
Thẩm Thiên Trường kết thúc cuộc gọi với Tống Ngưng Y rồi gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Anh muốn ăn gì?]
[Cá luộc, gà xào xả ớt.]
Lục Chi Cửu mở hộp giữ nhiệt ra.
Sao em lại làm bốn món?
Lên tầng cao nhất, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc không có ai, chắc là vẫn đang họp.
Gần đây hạng mục của Lục Đạt đang tiến hành rầm rộ ở thành phố Phong, lúc trước Lục Chi Cửu còn đích thân tới đó, bây giờ họp thì chắc là cũng vì chuyện này.
Khụ khụ…
Thẩm Thiên Trường ho một tiếng rồi nói vào điện thoại.
Tiểu Tuyết, tôi tắt máy đây, bye bye…
Thẩm Thiên Trường giật mình:
Chuyện gì vậy?
Không biết, nghe nói là sợ tội tự sát, trước khi chết còn viết một bức thư bằng máu nhận tội trên tấm gương trong nhà vệ sinh của bệnh viện.
Sau đó cô cho cô ta vào danh sách đen luôn.
Vừa cho Thẩm Thiên Vũ vào danh sách đen xong thì Tống Ngưng Y cũng gọi điện tới:
Thiên Trường, Thẩm Miểu chết thật rồi.
Vừa lấy điện thoại ra là Thẩm Thiên Trường tỉnh giấc ngay, cô nhìn anh nói:
Họp xong rồi à?
Ừm.
Thẩm Thiên Trường ngây người rất lâu. Nói thực ra cô không tin rằng Thẩm Miểu tự sát, rõ ràng mới hôm qua ông ta còn nằng nặc đòi kháng án.
Tin tức có chính xác không?
Lục Chi Cửu vừa mở hộp cơm ra vừa ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo hàm ý nào đó:
Em muốn bao lâu?
Cô muốn bao lâu cái gì?!
Ai thèm xin lỗi chị, cả đời này Thẩm Thiên Vũ tôi cũng không xin lỗi chị.
Ừm, vậy là tốt, dù sao9 cô cũng chỉ có cái bản lĩnh ấy thôi.
Để tôi đi xác nhận lại.
Nhưng Tống Ngưng Y còn chưa trả lời lại thì Thẩm Thiên Vũ đã gửi tin nhắn tới trước.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi quán cà phê, chuẩn bị lái xe về Cẩm Viên.
Nhưng cô bỗng nghĩ tới chuyện hôm nay Diệp Lăng Nam đã chuyển tới rồi, thế là cô quyết định dành nhiều thời gian hơn cho bọn họ, trực tiếp lái xe về chung cư Sâm Lan.
[Thẩm Thiên Trường, cuối cùng bố tôi cũng đi theo mẹ tôi rồi, tạm biệt.]
Thẩm Thiên Trường trả lời: [Đi thong thả, không tiễn.]
Đọc một lát thì cô phát hiện ra đây là một quyển lịch sử về gia tộc nhà họ Phong ở thành phố Phong. Lịch sử là môn học kém nhất của cô, may mà còn chia làm khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, nếu không chắc cô sẽ không đỗ vào Đại học S được mất.
Thẩm Thiên Trường quăng quyển tạp chí đi, cô lấy điện thoại ra lướt khoảnh khắc WeChat, đột nhiên nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.
Thẩm Thiên Trường đi tới cạnh xô pha, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.
Thấy trên bàn có một quyển tạp chí, cô tiện tay cầm lên và mở ra xem.
Mới đi được nửa đường thì Tống Ngưng Y lại gọi cho cô.
Thiên Trường, Thẩm Miểu tự sát rồi.
Cô cho vào hộp giữ nhiệt, sau đó lại đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường lái xe thẳng tới hầm để xe của Tập đoàn Lục Đạt rồi mang hộp đựng cơm lên thang máy, không hiểu sao cô lại cảm thấy mình như một shipper đang đi giao hàng.
Lục Chi Cửu nói ra hai món chính ngay, đúng là không khách khí chút nào.
[Anh toàn ỷ vào việc em chiều anh!]
Cô click vào vài trang tin tức, đa số đều là tin về Tần Chính và Nghiệp Thừa. Đọc được một lát, mí mắt Thẩm Thiên Trường bắt đầu trở nên trĩu nặng.
Cô nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của Lục Chi Cửu, thế là dần dần nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Trường, chị cứ chờ đó, đến khi quay lại, nhất định tôi sẽ không còn là Thẩm Thiên Vũ của hiện tại nữa!
Ừm, tôi biết rồi, mấy ngày tới cô lo dàn xếp những nhân chứng trong vụ này, cần tiền thì cứ tới bộ phận tài vụ.
Ừm, tôi hiểu.
Thẩm Thiên Trường cất điện thoại đi, ngoặt vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước khi tới chung cư.
Một tiếng sau, hai món ăn mà Lục Chi Cửu yêu cầu đều được làm xong. Ngoài hai món này thì bởi vì tâm trạng tốt nên Thẩm Thiên Trường còn làm thêm một món canh đậu phụ đầu cá và trứng tráng rau hẹ.
Cô đã chuẩn bị xong chưa, cuộc chiến giữa chúng ta và Viễn Thông sắp bắt đầu thật rồi.
Mà đối thủ lớn nhất trong đó chính là Sở Nam Tuyển - người thao tác đứng sau Viễn Thông.
Tống Ngưng Y bỗng nở nụ cười:
Tôi rất chờ mong.
Chờ mong đến ngày đàn anh có địa vị cao và coi thường tất cả ấy bị quật ngã.
Nhìn bốn món ăn trên bàn, Tần Phong không kìm được nuốt nước miếng, thực ra anh cũng rất đói.
Thế nhưng chưa kịp đồng ý thì Lục Chi Cửu đã lên tiếng trước:
Cậu ta không ăn.
[Thẩm Thiên Trường, chị cho tôi vào danh sách đen rồi hả?]
Sao mới một thời gian ngắn như vậy mà Thẩm Thiên Vũ đã thay số khác rồi?
Sắc mặt của Tần Phong lập tức biến đổi:
Bà chủ vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?
Anh bảo trọng nhé, vừa rồi Tiểu Tuyết nghe thấy anh nói cô ấy không giỏi nấu ăn rồi…
Vậy nên lúc họp xong và về phòng làm việc, Lục Chi Cửu nhìn thấy Thẩm Thiên Trường đang nằm trên xô pha ngủ, điện thoại úp ở trên mặt.
Anh bước chậm tới gần, nhìn Thẩm Thiên Trường một lúc rồi mới cúi người xuống cầm chiếc điện thoại trên mặt cô lên.
Sau đó anh cúi đầu xuống, đến tận khi khoảng cách giữa hai người là một con số không tròn trĩnh.
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường bỗng đỏ lên:
Anh làm gì đấy!
Đôi mắt của Tần Phong trở nên hoảng hốt:
Tổng Giám đốc Lục, tôi tan ca trước đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.