• 3,543

Chương 501: Miệng lưỡi đàn ông chỉ biết lừa gạt!


Diệp Lăng Nam nở nụ cười:
Cô ấy hơi mệt, đã đi nghỉ trước rồi.


Diệp Lăng Nam vừa mới nói xong, phòng của Lục Chi Vũ lại có t8iếng động.

Lục Chi Vũ từ trong phòng vọt ra lên án:
Tôi đi nghỉ cái gì, nếu không phải anh không biết xấu hổ chiếm phòng khá3ch, tôi có thể trở về phòng sớm như vậy sao?

[Bởi vì bộ phận hành chính cũng không có yêu cầu cứng nhắc về tính chuyên nghiệp, nhưng nếu bộ phận Hành chính của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân muốn tuyển thực tập sinh, tùy tiện tuyển vài sinh viên chuyên ngành liên quan trong trường trọng điểm cũng không phải là việc khó gì.]
Thẩm Thiên Trường suy nghĩ một lát: [Ừm, tôi biết rồi.]
Sau khi trò chuyện với Tống Ngưng Y xong, Thẩm Thiên Trường nhìn bảng biểu một lát, chợt nhớ tới chuyện Thẩm Miểu tự sát.

Tiểu Nhiễm, Thẩm Miểu chết rồi.

Bên kia, một lúc sau Trần Tử Nhiễm mới phản ứng lại được, cô nhảy cẫng lên:
Hả? Chết rồi?! Không phải đang bị kiện sao?


Ừm, chết rồi, tối nay tự sát, chết ở bệnh viện.

Chỉ nghe thấy Lục Chi Vũ giãy giụa kêu la một trận, cuối cùng mới yên tĩnh trở lại.
Mà ở đằng sau cửa phòng khách còn có hai người đứng đó với sắc mặt đen sì.

Ờm... Lục Chi Cửu, đây đúng là Cẩm Viên của chúng ta sao?

Giang Mộ Tuyết làm như không thấy được: [Thiên Trường, không biết thứ bảy cô có rảnh không? Tôi đến Cẩm Viên tìm cô?]
Thẩm Thiên Trường: [Sao thế?]
Giang Mộ Tuyết: [Tôi nấu cơm quá khó ăn, bái cô làm thầy chứ sao!]
Sao nghe giọng điệu của cô lại hời hợt như vậy.

Hả giận.

Nhưng cô luôn cảm thấy ông ta chết quá nhanh.
Trần Tử Nhiễm: [Chẳng phải tớ đã gửi cho cậu rồi sao!]
Tần Phong: [Tiểu Tuyết, anh sai rồi!]
Trần Tử Nhiễm: [Trợ lý Tần, cách xin lỗi của anh quá quê mùa.]
Sao Thẩm Thiên Trường cứ có cảm giác bọn họ đã biến thành phông nền vậy.

Nếu như em muốn, ngày mai có thể đuổi họ ra ngoài.


Thôi bỏ đi, cứ chờ cháu trai ra đời đã.
Thẩm Thiên Trường đỡ trán.
Lướt một lát thì thấy Giang Mộ Tuyết đăng lên WeChat nửa giờ trước: Ha ha, miệng lưỡi đàn ông chỉ biết lừa gạt!
Thẩm Thiên Trường nhớ tới dáng vẻ hoảng sợ của Tần Phong vừa rồi, cô không nhịn được bật cười, thế là bình luận một câu ở bên dưới: [Trợ lý Tần đâu, còn không ra xin lỗi!]
Quả nhiên, Tần Phong nhanh chóng trả lời một câu: [Đang quỳ bàn phím rồi...]
Diệp Lăng Nam dứt khoát đứng lên, anh bước nhanh đến bên cạnh Lục Chi Vũ, khom người vươn tay, nhẹ nhàng bế Lục Chi Vũ lên.

Diệp Lăng Nam anh có thôi đi không, anh mau thả tôi xuống!

Mới ngày đầu tiên mà thôi, Lục Chi Vũ thật sự là chịu đủ rồi, lúc thì bắt cô ăn cái này ăn cái kia, lúc lại bắt cô đi nghỉ ngơi, lúc thì bắt cô đi tản bộ, cô là trẻ con ba tuổi sao!
Vốn dĩ hôm nay Trần Tử Nhiễm và Bùi Tuấn Kiệt đi hẹn hò, về nhà nhanh như vậy khiến Thẩm Thiên Trường có chút bất ngờ.

Sao hôm nay lại về nhà sớm thế?
Thẩm Thiên Trường hỏi.

Không phải tớ muốn về nhà sớm, mà là Bùi Tuấn Kiệt bận, chỉ là thực tập ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân giẻ rách thôi mà, không biết vì sao lại nhiều việc như vậy như thế nữa.

Nói xong cô lập tức cúp máy, Thẩm Thiên Trường còn tưởng rằng do mạng không tốt, kết quả Trần Tử Nhiễm lại gửi một tin nhắn đến: [Đừng quấy rầy tớ nữa, đợi tớ tính ra kết quả rồi sẽ gửi cho cậu.]
Thẩm Thiên Trường chỉ có thể im lặng, cũng bắt đầu vùi đầu vào tính toán kết quả.
Sau một tiếng, Thẩm Thiên Trường hoàn thành phần của mình trước. Thấy Trần Tử Nhiễm vẫn chưa có động tĩnh gì, cô bèn cầm điện thoại lên lướt WeChat trong chốc lát.
Đang nghĩ như vậy thì Lục Chi Cửu đi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Thiên Trường nhìn anh một cái rồi lại thu mắt về.

Nếu tuần sau mà đầu tư đúng chỗ, có thể kiếm một món hời lần nữa, có lẽ tớ sẽ càng hả giận.

Vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm lại kêu to một tiếng:
Móa! Tớ vừa tính tới chỗ nào rồi? Thẩm Thiên Trường, tớ đã nói bao nhiêu lần là không được cắt đứt mạch suy nghĩ của tớ lúc tớ đang tập trung mà!


Ừm.

Hai người trở lại phòng ngủ, Lục Chi Cửu đi tắm rửa trước, Thẩm Thiên Trường lấy túi xách chuẩn bị làm việc khuya.
Cô bảo Tống Ngưng Y và Hà Tịch gửi bản báo cáo tới, sau đó gọi điện thoại cho Trần Tử Nhiễm, hai người bắt đầu quan sát chỉ số biểu đồ giao dịch.
Thẩm Thiên Trường: [...]
Giang Mộ Tuyết: [...]
Ôn Tử Diễn: [...]
Tần Phong: [Tiểu Tuyết, anh sai rồi.]
Trần Tử Nhiễm: [Thứ bảy có tiệc à? Tớ cũng muốn đến!]
Thẩm Thiên Trường: [Cậu chỉ biết ăn thôi, đã tính xong chưa?]

Đúng là báo ứng, loại người này bị phán ba năm tù thì đúng là hời cho ông ta quá rồi, đến lúc đó thả ra lại là ung nhọt của xã hội!
Trần Tử Nhiễm tức giận nói.

Ừm.

Trần Tử Nhiễm yên lặng mấy giây, lại mở miệng nói:
Thiên Trường, cậu không cảm thấy hả giận sao?

Thẩm Thiên Trường còn chưa lên tiếng, Diệp Lăng Nam đã nhẹ nhàng mở miệng:
B9ây giờ em đang mang thai, phải nghỉ ngơi sớm một chút.

Lục Chi Vũ cắn răng:
Bớt nói đàng hoàng như thế đi, rõ ràng chính là6 anh vì con của anh nên mới cố ý hạn chế tự do của tôi!


Chẳng lẽ không phải con của em à?

Tần Phong: [Tiểu Tuyết, anh sai rồi.]
Thẩm Thiên Trường: [Bái làm thầy thì tôi không dám, nhưng mà lần trước vốn tôi định mời mọi người ăn cơm, đến lúc đó gọi cả luật sư Ôn tới, tôi sẽ đích thân xuống bếp.]
Giang Mộ Tuyết: [OK.]
Tần Phong: [Cô Trần có gì dạy bảo?]
Trần Tử Nhiễm: [Trước tiên phải chuẩn bị vô số hoa tươi đập cô ấy choáng váng, sau đó đưa cô ấy đi ngắm trắng ngắm sao, đối mặt với biển cả đối mặt với núi cao nói chục nghìn lần anh yêu em!]
Thế là, sau mấy giây yên lặng.

Bùi Tuấn Kiệt học ngành nào?


Thiết kế kiến trúc.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày, cô thuận tay gửi tin nhắn cho Tống Ngưng Y: [Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân có yêu cầu chuyên ngành gì với vị trí thực tập không?]
Tống Ngưng Y trả lời rất nhanh: [Có, nhất định phải là sinh viên chuyên ngành liên quan và phải là của trường đại học trọng điểm.]
[Vị trí nào trong Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân sẽ tuyển thực tập sinh ngành thiết kế kiến trúc vậy?]
Qua một hồi lâu, Tống Ngưng Y mới trả lời: [Chắc là... Bộ phận hành chính?]

Lục Chi Vũ, đừng bỏ ngoài tai lời nói của anh!


Ha ha, anh cho rằng anh là ai, ngay cả bố tôi tôi còn không nghe, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh?!

Hiển nhiên Diệp Lăng Nam đã mất kiên nhẫn rồi, anh rảo bước ôm cô đi vào phòng.
Lục Chi Cửu: [...]
Tần Phong: [Tiểu Tuyết, anh sai rồi.]
...

Tự tôi biết nó là con t5ôi!

Lục Chi Vũ vừa nói vừa đi về phía ghế xô pha trong phòng khách rồi ngồi phịch xuống.
Gân xanh lại hiện lên trên trán Diệp Lăng Nam, trước đó không có ai quản lý Lục Chi Vũ, ban ngày đi ngủ ban đêm xem ti vi, quy luật nghỉ ngơi như thế này căn bản không tốt cho sức khỏe của phụ nữ có thai, bây giờ anh đã tới thì nhất định phải sửa lại cho cô!
Thẩm Thiên Trường sắp bị Trần Tử Nhiễm làm cho chết cười luôn rồi, cô còn chưa kịp nhắn tin riêng cho Trần Tử Nhiễm, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Lục Chi Cửu đang dựa bên cạnh giường nhìn mình.

Hình như sắc mặt anh không được tốt lắm?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.