Chương 515: Tiểu tuyết thích anh
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1511 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Em đi đâu vậy?
Tần Phong mở miệng hỏi.
Đi ngủ sớm, ngày mai về thành phố Cẩm.
Tiểu Tuyết, anh không trách em.
Nhìn dáng vẻ tủi hờn của anh, Giang Mộ Tuyết định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Như vậy sẽ không nóng nữa, ngủ đi.
…
Nhưng Tần Phong chẳng nhúc nhích gì cả.
Em nói em nóng, anh không nghe thấy sao?!
Giang Mộ Tuyết mất kiên nhẫn giãy giụa.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, vẫn còn sớm, nhưng trong hộp thư lại có tin nhắn từ một dãy số lạ.
Giang Mộ Tuyết ấn mở hộp thư.
Giang Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng:
Đúng thế, còn gửi đến tận nhà xuất bản nữa. Toàn là thư em viết tay suốt một năm trời! Bảo em chỉ thích anh á, anh chờ đến kiếp sau đi!
Tần Phong tựa vào hõm vai cô, giọng nói có vẻ là lạ:
Nhưng anh chưa bao giờ nhận được…
[Cô báo địa điểm đi, sẽ có người mang hợp đồng tới tìm cô.]
Giang Mộ Tuyết nhắn lại cho Diệp Linh Khê rồi đứng lên vào toilet vệ sinh cá nhân.
Giang Mộ Tuyết xoay người đi:
Sở dĩ em cho cô ta vay tiền một là bởi vì Thẩm Thiên Trường là bạn em, em giúp cô ta cũng đồng nghĩa với việc giúp Tài chính Thiên Nhiên. Thứ hai, em không muốn người khác làm phiền chồng em, cho dù lý do có chính đáng đến đâu đi chăng nữa.
Dứt lời, cô xoay người lên trên tầng.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại, cô ngẩng đầu nhìn anh:
Bị cảm à? Sao giọng anh nặng thế?
Tần Phong khịt mũi một cái:
Có thể là đêm qua bị cảm.
Cô thay quần áo xong và xuống dưới tầng thì Tần Phong đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi.
Giang Mộ Tuyết nhìn chiếc sandwich trong đĩa, so với lần trước thì đã có tiến bộ lớn lắm rồi.
Ai thèm thích kiểu đàn ông chẳng biết dỗ dành người khác như thế!!
Lồng ngực của Tần Phong bỗng rung rung, Giang Mộ Tuyết biết chắc chắn là anh đang cười.
Ý anh là anh tích cóp đủ là có thể cho vay hả?
Tần Phong không ngờ cô lại có logic như thế, trong mắt anh hiện lên nét bất đắc dĩ:
Tiểu Tuyết, anh không hề…
Tần Phong nhìn theo bóng lưng cô, ngây ra một lúc rồi mới đi theo.
Vào phòng ngủ chính thì Giang Mộ Tuyết đã vào nhà tắm rửa mặt rồi, Tần Phong cầm quần áo của mình sang phòng bên cạnh tắm rửa.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu hiện lên cảnh tượng Tần Phong và Diệp Linh Khê đứng ở cổng biệt thự.
Giang Mộ Tuyết biết mình không thể tức giận được, nếu không thì đúng ý Diệp Linh Khê mất.
Vậy e3m đừng đi thành phố Cẩm có được không?
Giang Mộ Tuyết nhìn anh rồi bỗng nở nụ cười:
Em chỉ về xin tiền bố em thôi, anh đừng nghĩ9 nhiều.
Thấy anh sắp ngủ thiếp đi rồi, Giang Mộ Tuyết lại bắt đầu giãy giụa.
Buông ra, anh muốn em nóng chết em hả!
Giang Mộ Tuyết nhướng mày lên:
Em k6hông cho vay, chẳng lẽ anh cho vay à?
Tần Phong cụp mắt xuống, nét tội nghiệp hiện lên trong mắt anh:
Bây giờ anh còn chưa tích 5cóp đủ tiền mua nhẫn cho em nữa…
Rốt cuộc Tần Phong cũng buông cô ra.
Haizz…
Ngay sau đó…
Đừng dính sát vào người em như thế, em nóng!
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng không nhịn được đá anh một cú.
[Tôi đồng ý với điều kiện của cô. Trước hai giờ chiều ngày hôm nay, tiền nhất định phải được gửi tới tài khoản của công ty Đại Thừa do tôi đứng tên.]
Giang Mộ Tuyết cười lạnh, Diệp Linh Khê cũng chỉ được có thế mà thôi.
Giang Mộ Tuyết chẳng hiểu ra sao, cô lạnh lùng hừ một tiếng:
Anh nằm mơ đi, còn lâu em mới viết cho anh!
Ừm…
Tần Phong nhìn cô, trong mắt anh mang the8o sự áy náy:
Tiểu Tuyết, anh không biết cô ta sẽ tìm tới đây.
Em biết, cô ta có chân, anh không khống chế được.
Vậy nên lúc Giang Mộ Tuyết ra khỏi nhà tắm thì Tần Phong đã tắm xong và đang nằm tựa vào đầu giường.
Giang Mộ Tuyết lau khô tóc rồi cũng sang bên kia nằm xuống.
Giang Mộ Tuyết cứng đờ người lại, nhịp tim bỗng gia tốc, nhưng cũng chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Ai thích anh cơ chứ!
Giang Mộ Tuyết đỏ mặt hô lên.
Không sao, dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi, em chỉ có thể thích anh thôi.
Giang Mộ Tuyết sắp tức chết rồi, cô bỗng cảm thấy mình đồng ý kết hôn nhanh như thế là bởi vì trúng kế của anh!
Cô ta đồng ý với điều kiện của em rồi, lát nữa em sẽ tới sân bay.
Ừm, để anh đưa em đi.
Thấy vẻ mặt của Giang Mộ Tuyết lại bắt đầu trở nên khó coi, Tần Phong vội vàng xoay người đi tìm hòm thuốc:
Anh đi uống ngay đây!
Khi anh đã uống thuốc rồi, vẻ mặt của Giang Mộ Tuyết mới dịu đi một chút.
Bọn họ mặc áo khoác vào rồi cùng nhau ra khỏi biệt thự.
Tiểu Hồ đã lái xe đợi sẵn ở cổng.
Mãi đến khi bọn họ ăn sáng xong, Giang Mộ Tuyết mới hỏi:
Anh uống thuốc chưa?
Vẫn chưa…
Đến sân bay, Giang Mộ Tuyết nhanh chóng check in, Tần Phong đưa cô tới cửa an ninh để vào phòng chờ.
Tiểu Tuyết, bao giờ em về?
Giang Mộ Tuyết sửng sốt giây lát, sau đó cô hoàn hồn lại và tiếp tục giãy giụa.
Lần này Tần Phong không buông cô ra mà dùng chân mình giữ chặt chân cô, không cho cô giãy giụa nữa.
Từ trước tới nay Giang Mộ Tuyết luôn không chịu yếu thế:
Ai nói thế? Thứ em thích đầy ra kìa, anh có biết hồi lớp bảy em viết bao nhiêu bức thư tình cho Tenila không? Trong lòng em, anh ấy mới là số 1!
Thư tình?
Tần Phong hỏi.
Nghĩ tới chuyện tối qua anh tung chăn ra, sắc mặt của cô hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
Có phải em không cho anh đắp chăn đâu.
Động tác của Tần Phong hơi khựng lại:
Em nói gì cơ?
Thế nhưng nghĩ tới người đàn ông điềm nhiên như không có chuyện gì bên cạnh, cô lại chỉ muốn đá anh bay xuống giường.
Trong lúc cô suy nghĩ vẩn vơ, bàn tay của Tần Phong cũng vòng qua eo cô, ngay sau đó cô bị anh ôm vào lòng.
Em nói anh lớn như thế rồi mà còn không biết tìm chăn mà đắp, bị cảm thì anh trách ai được đây?
Tần Phong bỗng cảm thấy ấm ức, anh nghĩ, vì sao con gái lại khó chiều như thế cơ chứ.
Anh luôn dễ dàng nhìn thấu con người cô.
Thế là anh cứ để mặc cô tức giận, kéo cô vào lòng mình.
Tần Phong nghẹn lời.
Tiểu Tuyết, vì sao em lại cho cô ta vay tiền?
Tần Phong nhìn dáng vẻ hung dữ của cô.
Thản nhiên như không có chuyện gì là giả, tức giận là thật, nói anh làm ồn là giả, kiếm cớ nổi giận là thật.
Giang Mộ Tuyết lại giãy giụa một lúc nhưng Tần Phong chẳng động đậy gì. Đến cuối cùng không biết là giận mệt hay là giãy giụa đến mệt, cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Giang Mộ Tuyết tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Nhưng Tần Phong hoàn toàn không có ý định buông ra, chân anh chỉ khẽ dùng sức là chăn trên người bọn họ tung ra.
Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay của Tần Phong đã xoa lên mắt cô.
Bây giờ Giang Mộ Tuyết không nhúc nhích được gì nữa rồi. Cô đang định lên tiếng thì bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông:
Tiểu Tuyết thích anh.
Không phải dò hỏi, không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày nói:
Xem tâm trạng đã, em đi đây.
…
Miệng anh còn phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ.
Ngọn lửa đang le lói trong lòng Giang Mộ Tuyết lập tức bùng cháy. Cô ngồi bật dậy, bực bội lườm anh:
Anh thở dài cái gì!
Tần Phong nhìn cô với vẻ mặt vô tội:
Tiểu Tuyết, anh lạnh.
Giang Mộ Tuyết nghiến răng nghiến lợi:
Anh không biết đi tìm chăn mà đắp à? Anh thở dài làm gì! Có biết anh làm ồn như vậy thì em sẽ không ngủ được không!
Cô vào phòng chờ, đợi đến lúc lên máy bay mới phát hiện ra vé máy bay của mình là khoang hạng nhất.
Giang Mộ Tuyết chẳng mang theo hành lý gì cả, cô lên máy bay tìm chỗ ngồi của mình, hỏi tiếp viên hàng không lấy một cái bịt mắt để ngủ bù.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.