• 3,543

Chương 520: Quan trọng như ba bữa cơm hằng ngày


Dứt lời, Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng.

Đợi đến khi bóng cô biến mất đằng sau cánh cửa, Diệp Lăng Nam mới lấy điện t8hoại ra gửi tin nhắn cho Chu Hạo. Sau khi gửi xong, cơn thèm thuốc bỗng ập đến. Bình thường anh luôn kè kè thuốc lá trên ngườ3i, nhưng gần đây gần như anh đã bỏ rồi.

Vì sao chỉ có ba lần?
Hiển nhiên Lục Chi Cửu vẫn cảm thấy bất mãn.

Bởi vì anh là món ăn tinh thần của em, quan trọng như ba bữa ăn hằng ngày!

Cô còn chưa ngồi xuống thì Lục Chi Vũ đã đứng lên:
Đủ người rồi, ăn cơm trước đi.

Thế là Lục Chi Cửu cũng đứng lên, kéo Thẩm Thiên Trường tới bàn ăn.
Thẩm Thiên Trường bước tới:
Anh về rồi à?


Ừm.
Lục Chi Cửu đáp lại.

Ừm.


Thẩm Thiên Trường, mai anh phải tới thành phố Phong một chuyến.

Thẩm Thiên Trường uốn người đi theo phản xạ có điều kiện, cô vội vàng vươn tay ra giữ chặt lấy tay anh:
Được rồi, em rút lại câu nói vừa rồi.

Thấy sắc mặt của anh vẫn rất khó coi, Thẩm Thiên Trường ngồi thẳng lên, hôn lên má anh một cái:
Em thề mỗi ngày sẽ nhớ anh ít nhất là ba lần, sáng một lần, trưa một lần, tối một lần.

Người giúp việc bưng hết thức ăn lên thì Diệp Lăng Nam cũng ra khỏi phòng.
Lục Chi Vũ lại hằm hè nói một câu:
Ăn cơm thì nhanh nhỉ, sao anh không chờ bọn tôi ăn xong rồi hãy ra?

Diệp Lăng Nam lục tìm một lúc mới lấy được một điếu thuốc ra khỏi túi, mới đặ9t vào miệng và định lấy bật lửa ra châm thì anh bỗng nhớ tới dáng vẻ cáu kỉnh của Lục Chi Vũ. Diệp Lăng Nam cười khẽ một tiến6g, cuối cùng vẫn cất cả thuốc lẫn bật lửa đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Thẩm Thiên Trường tới phòng khách thì thấy Lục C5hi Cửu đang ngồi trên xô pha. Lục Chi Vũ cũng ra ngoài rồi, hai chị em họ đang trò chuyện với nhau.
Sắc mặt của Lục Chi Cửu dịu đi, anh cúi đầu
trừng phạt
cô một lúc lâu.
Mãi đến khi sát giờ bắt đầu phiên giao dịch, Thẩm Thiên Trường mới thoát khỏi
móng vuốt của quỷ dữ
, quay trở lại xô pha gọi thoại cho Trần Tử Nhiễm.
Cơm nước xong xuôi, bởi vì buổi tối còn phải theo dõi phiên giao dịch đêm nên Thẩm Thiên Trường về phòng ngủ tắm rửa luôn.
Lục Chi Cửu tới phòng làm việc xử lý email.
Cho dù em trai ruột của Thẩm Nhiên tự sát thì cũng không thể ngăn cản bước chân truy cầu danh lợi của ông ta.

Tiểu Nhiễm, muộn lắm rồi, đi ngủ đi, ngày mai rồi nói.

Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu xoắn xuýt:
Nhưng em nghe nói con trai nghịch lắm, phải bận tâm đủ điều, nhất là khi đến tuổi dậy thì là sẽ rất ngỗ ngược.


Vậy thì không sinh nữa.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô biết anh không nói dối, anh thật sự không quá quan tâm đến chuyện bọn họ có con hay không.
Thực ra cô cũng không mấy quan tâm, nhưng nếu là con của Lục Chi Cửu thì cô lại cảm thấy rất quan trọng.
Sau khi tắm xong, thấy trong phòng không có ai, Thẩm Thiên Trường mang luôn laptop tới phòng làm việc.
Lục Chi Cửu đã thay áo ngủ rồi, anh ngồi trước bàn làm việc, thấy Thẩm Thiên Trường bước vào, bàn tay đang di chuột cũng ngừng lại.
Thẩm Thiên Trường mở to mắt nhìn anh:
Anh phải đi bao lâu?


Khoảng một tuần.


Ờ.

Thẩm Thiên Trường gấp laptop lại, cô đứng lên đi tới cạnh bàn làm việc thì phát hiện ra Lục Chi Cửu đang ngả người vào bàn, đầu gối lên tay, đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng là đã ngủ rồi.

Anh sẽ bay về.


Vậy thì vất vả lắm.

Nghe thấy tiếng động bên này, Lục Chi Cửu bỗng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cũng nhìn anh, không biết vì sao cô bỗng cảm thấy trong mắt anh có sự mong chờ.
Thẩm Thiên Trường suy nghĩ một cách nghiêm túc:
Con trai đi, tuy rằng con gái rất ngoan, nhưng mọi người vẫn nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, em không muốn sinh một tình địch cho mình đâu.

Lục Chi Cửu nhướng mày lên:
Vậy thì chúng ta sinh con trai đi.

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, bởi vì cô chưa thấy Lục Chi Cửu như thế bao giờ. Có phải khoảng thời gian vừa rồi anh cũng mệt mỏi lắm không?
Cô còn chưa kịp vươn tay ra đánh thức anh thì anh đã mở mắt ra trước rồi. Anh nhìn Thẩm Thiên Trường, đôi mắt hơi mê mang, có vẻ như không ngờ là mình lại ngủ thiếp đi.

Xong việc rồi hả?
Lục Chi Cửu hỏi.

Ừm, chúng ta về phòng ngủ đi.

Phiên giao dịch đêm tăng giá rất nhanh, Thẩm Thiên Trường tập trung làm việc hơn một tiếng, tốc độ thu hoạch cũng rất nhanh, chưa tới lúc chốt phiên thì bọn họ đã bán được hết số hàng mua thêm lúc trước.
Thẩm Thiên Trường tắt cuộc gọi thoại đi, đang định tắt máy tính thì Trần Tử Nhiễm bỗng gửi một ảnh chụp màn hình tới.
Thẩm Thiên Trường cầm laptop tới xô pha, vừa ngồi xuống thì Lục Chi Cửu lại vẫy tay với cô:
Thẩm Thiên Trường, em lại đây một lát.

Thẩm Thiên Trường nghe lời đặt laptop xuống, đi tới bên cạnh anh.
Vừa lại gần là Lục Chi Cửu lập tức cầm lấy tay cô, chỉ hơi dùng lực một chút là cô ngã vào lòng anh.

Vừa rồi anh và chị Tiểu Vũ trò chuyện gì với nhau vậy?
Thẩm Thiên Trường tựa đầu vào lồng ngực anh, cô hỏi.

Đậu xanh, loại người như Thẩm Nhiên mà cũng được tham gia bầu cử Phó Giám đốc Sở, quan chức thành phố Vân bị mù à?!
Trần Tử Nhiễm kích động gửi một tin nhắn thoại tới.
Thẩm Thiên Trường cười lạnh trong lòng, cô biết ngay là Thẩm Nhiên sẽ không dễ dàng từ chức như thế mà. Thì ra đây chỉ là kế sách đi đường vòng của ông ta, giả vờ từ chức để giành được hảo cảm của công chúng, mục đích thật sự là cái chức Phó Giám đốc Sở này.
Thẩm Thiên Trường xoắn ngón tay vào nhau. Mặc dù thời gian bay trong nước rất ngắn, nhưng bay qua bay lại trong ngày rồi chờ máy bay nữa, anh sẽ rất vất vả.

Vậy em tới tìm anh.
Lục Chi Cửu mở miệng nói.
Thẩm Thiên Trường hất cằm lên:
Thôi, để em cố gắng giảm bớt số lần nhớ anh đi vậy.

Khuôn mặt của Lục Chi Cửu lập tức biến thành màu đen, anh véo vào eo cô:
Em dám!


Lục Chi Cửu, em sẽ nhanh thôi.

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Lục Chi Cửu lại hiểu ý cô.
Lâu quá, ngang lúc đi nước M rồi.

Nếu em nhớ anh thì phải làm sao?


Trò chuyện về con cái.

Thảo nào!
Diệp Lăng Nam không nói gì, anh bước tới cạnh Lục Chi Vũ, kéo ghế ra ngồi xuống.
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Vũ rồi lại nhìn Diệp Lăng Nam, cô cảm thấy Diệp Lăng Nam thật sự rất dễ tính…
Thẩm Thiên Trường ngửa đầu nhìn anh:
Lục Chi Cửu, anh thích con trai hay con gái?

Lục Chi Cửu lại hỏi:
Em thì sao?

Đó là thông báo về tin tức bầu cử Phó Giám đốc Sở Giáo dục, bên dưới là danh sách những người ứng cử, liếc qua một cái là Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tên Thẩm Nhiên.
Ngày bầu cử chính là ngày mai.
Mới đi đến cửa phòng làm việc, Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh xoay chuyển, lúc hoàn hồn lại thì Lục Chi Cửu đã bế cô lên.

Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ lên:
Em tự đi được mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.