• 1,113

Chương 528: Rõ ràng là bởi vì anh nhớ em!



Bây giờ tôi đưa cậu về nhà trước nhé?


Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Lê Tông Diệp, hôm nay còn hai người bạn bị tạm giam cùng tôi nữa, cậu có 8thể nộp tiền bảo lãnh cho bọn họ ra ngoài luôn không?


Lê Tông Diệp mỉm cười nhìn cô:
Không thành vấn đề.

Lê Tông Diệp xuống xe, mở cửa ghế sau ra.
Anh ta cúi đầu xuống, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường gần ngay trước mặt.
Khuôn mặt này đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của anh ta, nhưng chưa lần nào chân thực và rõ nét như lúc này.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt:
Hay là… Hôm nào tôi mời cậu đi ăn?


Được, quyết định vậy nhé.


Ừm, vậy tôi về đây.

Thẩm Thiên Trường nhìn Diệp Lăng Nam:
Anh rể, anh có kế hoạch gì à?


Anh sẽ xử lý, em đừng bận tâm tới nữa.


Ừm…
Thẩm Thiên Trường gật đầu, vốn dĩ chuyện này hôm nay cũng chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi, tiếp theo cô sẽ càng chuyên tâm đối phó Viễn Thông hơn.
Nhìn chiếc áo choàng tắm của cô, anh nhíu chặt hai hàng lông mày:
Sao muộn thế mà em vẫn chưa ngủ?

Thẩm Thiên Trường ngây ra như phỗng, chẳng phải anh đang ở thành phố Phong sao?!

Anh… Em…

Thẩm Thiên Trường không nói ra được một câu hoàn chỉnh, gần như là nhào vào lòng anh.
Cái ôm của Lục Chi Cửu hơi lạnh, nhưng Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy rất ấm áp.

Sao tự nhiên anh lại về?

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ngồi vào ghế sau, Lê Tông Diệp tự giác ngồi vào ghế phụ.
Bởi vì chỗ này cách nhà Trần Tử Nhiễm khá gần, vậy nên bọn họ đưa cô ấy về nhà trước.
Sau khi Trần Tử Nhiễm xuống xe, Thẩm Thiên Trường mới nói một câu
Lê Tông Diệp, bây giờ tôi đang ở Cẩm Viên.

Thẩm Thiên Trường xuống xe, cô ngửa đầu nhìn Lê Tông Diệp:
Lê Tông Diệp, hôm nay cám ơn cậu.


Cậu định cám ơn tôi thế nào?


Hử?

Thế là mười phút sau, Tr3ần Tử Nhiễm và Vu Ngạo cũng được nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm đi tới cổng Cục Cảnh sát, nhìn thấy Thẩm Thiên Trường đang đứn9g cạnh xe.
Cô ấy rảo bước tới đó:
Trần Tử Mặc đâu?


Thẩm Thiên Trường trở về Cẩm Viên, Diệp Lăng Nam đang ngồi một mình trong phòng khách.
Thẩm Thiên Trường đi tới gần, còn chưa nói gì thì Diệp Lăng Nam đã nhíu mày lại:
Sao em về muộn thế? Có biết mấy giờ rồi không!

Diệp Lăng Nam cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi anh lập tức quát khẽ:
Sao các em lại làm bừa như thế!

Lần trước bọn họ đã giao kèo với nhau rồi, Diệp Lăng Nam tưởng rằng Thẩm Thiên Trường sẽ không nhúng tay vào chuyện của Hứa Khanh Nguyệt nữa, bởi vì cô là một người lý trí và tỉnh táo, cũng không giống kiểu người sẽ đi máu nóng lên mà đi đánh nhau.

Tối nay em đi ăn với Tiểu Nhiễm thì gặp cô ta, Tiểu Nhiễm không kiềm chế được nên đã đánh cô ta…


Ha ha, chào anh, tôi là Trần Tử Nhiễm, là bạn đại học của Thẩm Thiên Trường.


Ừm, mời cô và anh lên xe.
Lê Tông Diệp cười nói.
Vừa nói, anh ta vừa mở cửa xe ra.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Tối nay anh ta không hề tới đây.


Hả? Vậy 6ai đã nộp tiền bảo lãnh cho chúng ta?

Thẩm Thiên Trường đang định trả lời thì cửa xe bên kia mở ra, Lê Tông Diệp bước xuống xe, đi tới trướ5c mặt bọn họ.
Diệp Lăng Nam gật đầu rồi không nói gì nữa.
Thẩm Thiên Trường trở về phòng ngủ, cô sạc điện thoại rồi tắm rửa thay quần áo.
Cô nằm trong bồn tắm, nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, bất giác ngủ thiếp đi lúc nào chẳng.
Trong mắt Lê Tông Diệp lóe lên một cảm xúc nào đó:
Được.

Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường cho đến khi biến mất ở cổng Cẩm Viên, Lê Tông Diệp mới quay lại xe.
Anh ta tựa vào ghế, nụ cười cũng dần tắt lịm.

Được.
Lê Tông Diệp gật đầu.
Chào tạm biệt xong, Thẩm Thiên Trường xoay người đi, mới đi được mấy bước thì cô lại quay đầu.

Lê Tông Diệp, vừa rồi quên không nói với cậu, tôi kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưới, đến lúc đó tôi sẽ mời cậu tới dự.

Thẩm Thiên Trường giật thót mình, rất ít khi cô bị trách mắng như thế này.
Nhưng sự lo lắng trong mắt Diệp Lăng Nam không phải là giả, dường như lúc này anh đã coi mình là
phụ huynh
của cô rồi.
Thẩm Thiên Trường gãi đầu:
Chị Tiểu Vũ ngủ rồi ạ?

Sắc mặt của Diệp Lăng Nam dịu đi một chút:
Ừm.

Nhưng anh vẫn bày ra dáng vẻ như đang chờ Thẩm Thiên Trường giải thích.
Thẩm Thiên Trường hạ giọng:
Anh rể, hôm nay em và Tiểu Nhiễm đánh Hứa Khanh Nguyệt, vậy nên em vừa từ Cục Cảnh sát về…


Xin chào cô Trần, tôi là Lê Tông Diệp, là bạn cấp ba của Thẩm Thiên Trường.

Trần Tử Nhiễm nghi hoặc nhìn Lê Tông Diệp, bạn cấp ba?
Hình như trước kia Thẩm Thiên Trường chưa từng nhắc tới thì phải.
Cô mở mắt ra, thấy Lê Tông Diệp đang cười nhìn mình.

Thẩm Thiên Trường, tới rồi.

Thẩm Thiên Trường lúng túng lau mặt để chắc chắn rằng mình không chảy nước miếng:
Ngại quá, tôi ngủ quên mất.

Vừa mở cửa phòng tắm ra, cô giật thót mình vì người đàn ông trong phòng.

Lục… Chi Cửu?

Anh còn chưa kịp thay quần áo, rõ ràng là vừa mới trở về.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Trường tỉnh lại thì thấy mình vẫn nằm trong bồn tắm.
May là nhiệt độ nước luôn ổn định, nếu không thì chắc chắn cô sẽ bị cảm mất.
Thẩm Thiên Trường đứng dậy mặc quần áo.
Trần Tử Nhiễm đang định gọi Vu Ngạo, nhưng quay đầu lại thì chẳng thấy anh ta đâu nữa:
Ơ? Vu Ngạo đâu?

Thẩm Thiên Trường trả lời:
Anh ấy không đi cùng chúng ta.

Trần Tử Nhiễm gật đầu:
À, được, đúng là thoắt ẩn thoắt hiện…


Vậy em đi ngủ đây.
Thẩm Thiên Trường đứng lên.

Sao các em lại ra được?
Diệp Lăng Nam hỏi.
Thẩm Thiên Trường hơi dừng chân lại:
Bạn học em đứng ra nộp tiền bảo lãnh cho bọn em.


Có đánh thắng không?

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt:
Không thua, nhưng Hứa Khanh Nguyệt đã tự rạch tay mình, hình như bị thương khá nặng.

Diệp Lăng Nam trầm tư một lúc:
Đối đầu công khai với loại phụ nữ cực đoan như vậy thì các em cũng chẳng được lợi gì đâu, sau này đừng như thế nữa, biết chưa?


Ừm.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở cổng Cẩm Viên.
Lê Tông Diệp nhìn qua gương chiếu hậu, Thẩm Thiên Trường đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi rồi.
Lê Tông Diệp cứ thế cúi người nhìn cô, mãi đến khi gió lạnh tạt vào trong xe, khiến Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại.
Cuối cùng anh ta cũng vươn tay ra vỗ vai Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường lập tức tỉnh giấc.
Thời khắc ấy, Lê Tông Diệp bỗng cảm thấy không nỡ đánh thức cô.
Nhìn dáng vẻ khi ngủ của Thẩm Thiên Trường, anh ta cảm thấy thế giới chưa bao giờ êm đẹp như thế.
Êm đẹp đến mức như thể vật lộn xoay vòng bao năm như thế đều chỉ vì thời khắc này.
Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào lòng anh.


Ừm, ăn đồ ăn của thành phố Vân ở thành phố Phong không chính tông.


Thẩm Thiên Trường xì một tiếng, cô ngẩng đâu nhìn anh.


Anh nói dối!


Lục Chi Cửu nhướng mày lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.