• 1,113

Chương 529: Em muốn di truyền tật kén ăn cho con à?


Trong phòng ăn, Lục Chi Vũ đang ăn cơm trưa với Diệp Lăng Nam.

Thấy Thẩm Thiên Trường xuống, vú Trần vội vàng sa8i người lấy thêm bát đũa cho cô.

Bụng Thẩm Thiên Trường đang sôi sùng sục, cô uống nửa bát canh trước.
Chẳng lẽ cô bị mộng du sao?
Vú Trần cười nói:
Cậu Chín đã đi từ sớm rồi, t5rước khi đi cậu ấy còn dặn chúng tôi không được quấy rầy cô.

Lục Chi Vũ ngạc nhiên đến mức suýt thì làm rơi chiếc đùi gà đang cầm:
Là sao? Nó về thật à?

Một tiếng sau, Lục Chi Vũ tức tối mở cửa vào phòng.

Thẩm Thiên Trường, bây giờ em lập tức đuổi Diệp Lăng Nam đi cho chị!

Thẩm Thiên Trường ngước mắt nhìn Lục Chi Vũ, cô ấy đang tức đến mức đỏ hết cả mặt lên:
Ha… Chị Tiểu Vũ, anh rể làm gì sai à?

Thẩm Thiên Trường cũng ngây người ra, chuyện gì thế này? Lục Chi Cửu lại đi rồi ư?

Đúng thế cô Năm, tối qua cậu Chín về muộn nên chúng tôi cũng không biết, sáng sớm thấy cậu ấy trong phòng khách, tôi cũng giật nảy mình.

Lục Chi Vũ càng không hiểu ra sao:
Vậy vì sao nó lại đi?


Vú Trần…
Thẩm Thiên Trường gọi.
Vú Trần ra khỏi phòng:
Dạ, mợ Chín.


Lấy cho cháu một quả táo.
Thẩm Thiên Trường cười nói.
Vú Trần chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt khó xử.

Vú Trần, vú đi lấy đi.


À, được.

Lục Chi Vũ quay đầu nhìn Diệp Lăng Nam, anh đang gắp rau vào bát cô.
Thẩm Thiên Trường ngồi đối diện cũng đỏ mặt.
Đừng nói với cô rằng nửa đêm Lục Chi Cửu mò về chỉ là để gặp con nhỏ này đấy nhé!

Cậu Chín không nói với tôi.

Nhưng vừa dứt lời, bà ấy lại nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Lăng Nam đang ngồi bên cạnh cũng cong môi cười:
Chắc là để gặp ai kia thôi…

Kể từ khi mang thai, đúng là Lục Chi Vũ rất nóng tính, nhưng hầu như Diệp Lăng Nam đều nhường nhịn cô, bây giờ anh thế này là định đấu tranh với Lục Chi Vũ thật đấy à?
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại, rốt cuộc vừa rồi bọn họ cãi nhau về chuyện gì vậy?
Lục Chi Vũ nhìn Diệp Lăng Nam rồi bất chợt bước về phía trước, ném quả táo vào bên chân anh.
Đợi một lát vẫn không thấy anh trả lời.
Thẩm Thiên Trường lại nhắn thêm một tin nữa: [Sau này không được vất vả như thế nữa đâu đấy!]
Cô đặt điện thoại xuống, mang laptop tới phòng làm việc.

Diệp Lăng Nam, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thích ăn rau!
Lục Chi Vũ nói với vẻ bực tức, cô không muốn thừa nhận là mình hơi ghen tỵ.

Em muốn di truyền tật kén ăn cho con à


Anh…
Lục Chi Vũ lại bắt đầu nổi cáu:
Con của tôi, tôi thích thế nào thì làm thế ấy, không mượn anh xen vào!

Thấy cô nói là muốn lấy táo, vú Trần vội vàng liếc nhìn Diệp Lăng Nam.
Trong Cẩm Viên chỉ có một mình Lục Chi Vũ thích ăn táo thôi.
Thế nhưng lúc trưa Diệp Lăng Nam đã ra lệnh là không cho Lục Chi Vũ ăn rồi.
Vú Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người vào phòng bếp lấy táo.
Một lát sau, vú Trần mang táo ra, Thẩm Thiên Trường nhận lấy rồi đưa cho Lục Chi Vũ.
Lục Chi Vũ vui vẻ nhận lấy, định há miệng cắn luôn.
Động tác của Diệp Lăng Nam hơi khựng lại, anh thản nhiên nhìn Lục Chi Vũ:
Em cho rằng không có anh thì con em ở đâu ra?

Lục Chi Vũ sắp tức chết rồi, cô phát hiện ra Diệp Lăng Nam càng ngày càng mặt dày, thế là cô định quăng đũa xuống.

Lục Chi Vũ, nếu em dám đặt đũa xuống, em có tin lát nữa em có đói thế nào thì cũng không được ăn không hả!

3
Vú Trần, Lục Chi Cửu đâu? Anh ấy đã ăn chưa?

Vú Trần còn chưa mở miệng thì Lục Chi Vũ đã nhíu mày nói:
Thẩm 9Thiên Trường, em bị ấm đầu à? Chẳng phải Tiểu Cửu đang ở thành phố Phong sao?

Thẩm Thiên Trường sửng sốt:
Đêm6 qua… Anh ấy đã về rồi mà?


Vú Trần, sai người thu dọn bát đũa, sau đó khóa cửa phòng bếp lại. Cho đến tận giờ ăn tối, không được để bất cứ thứ gì ăn được xuất hiện trong phòng khách, ai cũng không được lén đưa thức ăn cho Lục Chi Vũ, nếu để tôi phát hiện ra thì sẽ bị đuổi việc!

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Diệp Lăng Nam, rồi lại nghĩ tới sự đáng sợ của anh khi thực sự nghiêm túc, vú Trần vội vàng gọi người tới thu dọn bát đũa.
Lục Chi Vũ trợn to mắt nhìn:
Diệp Lăng Nam, anh tưởng mình là ai thế hả!

Vợ chồng người ta chiến tranh với nhau, Thẩm Thiên Trường bị kẹt ở giữa thế này rất khó xử.

Ai nói chị đói, rõ ràng là con anh ta đói, bây giờ anh ta đang cố tình bỏ đói con mình, chị chỉ… chỉ không muốn đợi đến lúc xảy ra chuyện gì thì lại trách chị thôi!

Thẩm Thiên Trường nhìn cái bụng hơi nhô lên của Lục Chi Vũ.
Lục Chi Vũ hừ lạnh một tiếng, cô đặt luôn đũa xuống:
Tôi cứ không ăn đấy, dù sao người bị đói cũng là con trai anh mà.

Cơn tức của Diệp Lăng Nam lại bắt đầu bùng lên, anh nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngồi ở đối diện, cô cũng vừa đặt bát đũa xuống:
Em ăn xong rồi à?

Thẩm Thiên Trường gật đầu.
Hình như đây là con của cả hai người mà…
Bây giờ đứa bé đang ở trong bụng chị, nó đói chẳng phải chính là chị đói sao…
Thẩm Thiên Trường gập laptop lại, cô đứng lên tới bên cạnh Lục Chi Vũ:
Chị Tiểu Vũ, chị muốn ăn gì, để em đi lấy cho chị.

Thẩm Thiên Trường dìu Lục Chi Vũ xuống lầu, Diệp Lăng Nam đang ngồi trên xô pha trong phòng khách xem điện thoại.
Có thể là bởi vì vừa cãi nhau với Lục Chi Vũ, sắc mặt của anh vẫn khá khó coi.
Thẩm Thiên Trường đi tới cửa phòng bếp, thấy cánh cửa vẫn đang bị khóa.

Lục Chi Vũ, em có cốt khí thì đừng có ăn!
Diệp Lăng Nam bỗng lên tiếng.
Lục Chi Vũ quay đầu, tức tối lườm anh:
Tôi ăn đồ của em tôi, anh quản được chắc!


Không khéo rồi, táo là do anh mua, em không được ăn!

Thấy hai người họ lại sắp cãi nhau, Thẩm Thiên Trường vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng ăn, định rời xa chiến trường.
Sau khi ra khỏi phòng ăn, Thẩm Thiên Trường lên tầng về phòng ngủ.
Cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lục Chi Cửu: [Vì sao trước khi đi anh không gọi em dậy?]

Mới mấy ngày mà vú Trần và đám giúp việc đã coi lời anh ta là thánh chỉ rồi, em không phát hiện ra Cẩm Viên sắp thành nhà của anh ta rồi sao?

Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra ngay, chắc là Lục Chi Vũ đói rồi, nhưng Diệp Lăng Nam thực sự không để cô ấy tìm thấy đồ ăn.

Chị Tiểu Vũ, chị thấy đó, bây giờ Lục Chi Cửu không ở thành phố Vân, em bận như thế, chị thì lại đang mang bầu, trong nhà chỉ có mình anh rể là đàn ông thôi, người giúp việc nghe lời anh ấy cũng là điều bình thường. Nếu chị đói thì cứ nói với anh rể, anh ấy sẽ không để chị chịu đói đâu.

Nước mắt cũng quanh quẩn trong hốc mắt.


Diệp Lăng Nam, anh có gì ghê gớm cơ chứ, không cho tôi ăn chứ gì? Tôi cũng chẳng thèm ăn đồ của anh!


Dứt lời, cô xoay người, chạy về phòng và đóng cửa lại cái rầm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.