• 1,113

Chương 537: Tôi nhất định sẽ khiến cô chết không yên thân


Dứt lời, Hứa Khanh Nguyệt xoay người về phòng mình.

Hứa Khanh Huy đi tới trước mặt Ngô Phương Thảo:
Chăm sóc cô chủ cho tố8t vào.


Ngô Phương Thảo gật đầu liên tục:
Anh Hứa cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết sức.


Thưa cô.


Mở ngăn kéo thứ hai của tủ bếp ra.
Hứa Khanh Nguyệt nói.
Ngô Phương Thảo nghe lời cô ta mở ngăn kéo ra, trong đó có một con dao nhỏ, trên chuôi dao khảm nạm mấy viên đá sặc sỡ sắc màu, trông không giống đồ được sản xuất trong nước.
Thấy cô ta đột nhiên quăng điện thoại, Ngô Phương Thảo sửng sốt giây lát rồi vội vàng chạy tới nhặt điện thoại của mình lên.
Chiếc điện thoại này vốn đã rất cũ rồi, bị va đập là mặt lưng rơi ra khỏi thân máy, màn hình cũng vỡ vụn.
Cầm lấy chiếc điện thoại vừa vỡ nát, Ngô Phương Thảo lẳng lặng chảy nước mắt.
Ngô Phương Thảo dừng bước, quay đầu nhìn Hứa Khanh Nguyệt bằng ánh mắt rụt rè.
Hứa Khanh Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng không biết vì sao Ngô Phương Thảo lại cảm thấy sợ cô ta.

Cô có điện thoại không?
Hứa Khanh Nguyệt lạnh giọng nói.

Tôi có, thưa cô.


Đưa tôi mượn một lát.

Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Ngô Phương Thảo không dám hỏi, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Hứa Khanh Nguyệt.
Là Ngô Phương Thảo.
Hứa Khanh Nguyệt đang định quát tháo, nhưng rồi cô ta lại đột ngột đổi giọng:
Mang vào đây.


Vâng, vậy tôi vào nhé, cô Hứa.

Không chỉ như thế, ngay cả bài đăng nói Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đánh cô ta trong quán ăn cũng không thấy đâu nữa.
Mọi bài đăng mà cô ta cất công chuẩn bị hôm trước đều bị xóa sạch!
Hứa Khanh Nguyệt siết chặt bàn tay, nhìn chòng chọc vào chiếc điện thoại, ánh mắt cô ta vô cùng độc địa, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Hứa Khanh Nguyệt nhíu mày nhìn chiếc điện thoại ấy, đây là dòng điện thoại từ mấy năm trước, bị dùng đến mức bong tróc cả lớp sơn rồi.
Hứa Khanh Nguyệt nhận lấy.
Cô ta lập tức mở phần tìm kiếm từ khóa mạng ra, nhưng không hề nhìn thấy tin tức Thẩm Thiên Trường bị cảnh sát đưa đi khỏi bệnh viện.
Hứa Khanh Huy gật đầu đồng ý. Tuy rằng anh ta không biết vì sao Hứa Khanh Nguyệt lại đánh nhau với Thẩm Thiên Trường trong quán ăn, nhưng anh ta có thể đoán ra được rằng hơn phân nửa là liên quan đến ai kia.

Xử lý Tài chính Thiên Nhiên đến đâu rồi?
Hứa Kiến Trung lại đi một nước cờ.

Gần đây bọn họ làm chúng ta thua thiệt ngầm không ít.


Cám ơn bố.

Sau khi Hứa Khanh Nguyệt vào phòng chưa được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô Hứa, anh Hứa nói cô vẫn chưa ăn tối, tôi mang cơm tối cho cô.

Hứa Kiến Trung cầm một quân cờ đen lên:
Xóa tin tức nhanh đấy.
6
Bàn tay đang cầm quân cờ trắng của Hứa Khanh Huy hơi khựng lại:
Bố, không phải con xóa, có người nhanh hơn con.

Hứa Kiến Trung nhìn vào bàn cờ:
Bất kể là ai thì con cũng phải nhớ rằng đừng bao giờ để Viễn Thông bị đẩy ra trước dư luận.

Hứa Khanh Huy gật đầu:
Vâng, con sẽ làm việc thật khiêm tốn.


Tiểu Nguyệt, em ăn cơm rồi chứ?


Vâng, em ăn rồi.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô ta, Hứa Khanh Huy không khỏi bước tới trước mặt cô ta, xoa đầu cô ta với vẻ cưng chiều.

Anh hứa với em, đợi đến khi tay em được tháo băng, anh sẽ sa thải nhân viên chăm sóc ấy.

Hứa Khanh Nguyệt cụp mắt đáp lời.

Còn chuyện tìm người thích hợp cho em…

Thấy cô ta sắp nổi cáu, Ngô Phương Thảo chỉ có thể hốt hoảng lấy con dao ra:
Vậy tôi xin cám ơn cô.


Ừm.

Hứa Khanh Nguyệt đứng lên ngồi vào trước bàn, cầm bát đũa lên tùy ý ăn vài miếng.
Hứa Khanh Huy gật đầ3u rồi vào phòng làm việc với Hứa Kiến Trung.
Trong phòng làm việc.
Hứa Kiến Trung và Hứa Khanh Huy đi tới trước bà9n cờ, cả hai cùng ăn ý tiếp tục ván cờ dang dở lần trước.
Ngô Phương Thảo mở cửa vào, trong tay còn bưng một cái khay. Trong đó có mấy món ăn nhẹ được chế biến cầu kỳ, rất thích hợp với người bị thương như Hứa Khanh Nguyệt.
Ngô Phương Thảo cúi đầu bưng khay đặt lên bàn rồi cung kính nói với Hứa Khanh Nguyệt:
Cô ăn xong thì gọi tôi nhé.

Đang định xoay người ra ngoài thì Hứa Khanh Nguyệt bỗng cất tiếng nói:
Đợi một lát.

Động tác của Hứa Kiến Trung hơi khựng lại, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Hứa Khanh Huy đã nói.

Nhưng không gây ra được sóng gió gì quá lớn.


Không nên khinh địch.


Rầm!

Hứa Khanh Nguyệt quăng điện thoại xuống mặt đất.
Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường, tôi nhất định sẽ khiến cô chết không yên thân!

Mang nó đi cầm cố, lấy tiền mua một chiếc điện thoại mới.

Ngô Phương Thảo giật mình, bối rối từ chối cô ta:
Cô Hứa, thứ này rất đắt giá, mai tôi mang điện thoại đi sửa là vẫn dùng được mà.

Hứa Khanh Nguyệt nhíu mày:
Lắm chuyện quá đấy, là nhân viên chăm sóc của tôi mà dùng chiếc điện thoại cũ nát ấy, cô định làm mất mặt ai đây hả!


Tôi ăn xong rồi, bưng đi.

Thấy cô ta chẳng động đũa là mấy, Ngô Phương Thảo định khuyên bảo, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Khanh Nguyệt, cuối cùng cô ấy vẫn không nói gì, lẳng lặng bưng khay ra ngoài.
Không bao lâu sau khi Ngô Phương Thảo ra ngoài, tiếng gõ cửa vọng tới, Hứa Khanh Huy bước vào phòng.
Hứa Khanh Huy nhếch môi cười:
Cá trong biển, dù có mọc răng và biết cắn người thì cũng không thoát khỏi tấm lưới của ngư dân.

Vậy nên cho dù có quậy đến cỡ nào thì cũng có cách để gậy ông đập lưng ông, sau đó tiêu diệt một mẻ.
Hứa Khanh Huy nhẹ nhàng hạ quân cờ trắng xuống, thắng thua đã rõ.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn cô ấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Ngô Phương Thảo.

Ngô Phương Thảo nhanh tay lau nước mắt, cất điện thoại vào túi.
Đôi mắt của Hứa Kiến Trung không hề dao động một chút nào:
Tiểu Nguyệt còn nhỏ, làm việc chưa chín chắn cũng là điều bình thường. Lần trước bố nói chuyện kết hôn của nó với con, con làm đến đâu rồi?

Hứa Khanh Huy ngước mắt nhìn ông ta:
Ừm, có mấy ứng cử viên khá ổn.


Để Tiểu Nguyệt tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn đi, suốt ngày chỉ ở nhà với công ty, rảnh rỗi quá sẽ dễ tái phạm những sai lầm cấp thấp.

Khiêm tốn là tôn chỉ của Viễn Thông từ trước đến nay.
Mười mấy năm trước, khi Hứa Kiến Trung vẫn còn là người nắm giữ quyền hành, ông ta đã dựa vào việc khiêm tốn để trở thành người đi đầu trong ngành. Viễn Thông không phải là thành công nhờ một bước, mà phải dựa vào việc ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm, từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay.

Người đứng sau vụ việc lần này là Tiểu Nguyệt.

Trong lòng Hứa Khanh Nguyệt căng thẳng, nhưng cô ta vẫn tươi cười dịu dàng, nhẹ nhàng giơ cánh tay bị thương lên:
Anh, bây giờ tay em biến thành thế này, đi xem mắt sẽ chỉ để lại ấn tượng xấu cho người ta thôi, đợi tay em khỏi rồi hãy nói.


Hứa Khanh Huy yêu thường cười:
Ai dám có ấn tượng không tốt với em gái anh.



Anh à…
Hứa Khanh Nguyệt rất bất đắc dĩ.


Được rồi, anh đồng ý với em, đợi tay em khỏi rồi nói sau.



Ừm, anh à, em nhớ mai là đại hội chuyên ngành, anh có thể cho em đi được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.