• 3,543

Chương 538: Chồng à, muốn ôm cơ!


Trong căn phòng nghỉ yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường đang ngủ say giấc nồng trên giường.

Lục Chi Cửu bước tới chỗ cô.


Đi thôi.
8
Thẩm Thiên Trường vẫn nhắm nghiền đôi mắt.
Mãi mà chẳng thấy cô động đậy gì, Lục Chi Cửu vươn tay lật chăn trên người cô lên3.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng mở mắt ra.
Hai người đi vào phòng khách, ngờ đâu Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam đang xem ti vi một cách êm đềm với nhau.
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn bọn họ:
Về rồi à?

Lục Chi Cửu đáp lại một tiếng rồi xoay người vào phòng ăn luôn.
Hòa mình vào bóng đêm, rốt cuộc sắc mặt của Lục Chi Cửu cũng dịu đi một chút.
Bọn họ đi vào phòng khách, Thẩm Thiên Trường buông tay ra nhảy xuống dưới, lấy một đôi dép ra khỏi tủ giày.
Mặc dù cô đã phủi sạch cát dưới lòng bàn chân đi, nhưng khi quay đầu lại, Lục Chi Cửu vẫn nhìn thấy chân cô hơi đỏ, ánh mắt anh lại bắt đầu trở nên lạnh lùng.

Em nghe Tiểu Nhiễm nói có một quán mới mở ngon lắm, chúng ta đi ăn nha?


Không.




Anh đi tới trước ti vi ấn nút tắt ti vi, sau đó xoay người về phòng.
Thấy anh tắt ti vi, Lục Chi Vũ nhíu mày mắng:
Diệp Lăng Nam, anh có ý gì thế hả?

Diệp Lăng Nam chẳng hề quay đầu lại:
Đến giờ đi ngủ rồi.

Tần Phong suýt thì cho là mình hoa mắt, vụ gì thế này?
Thế nhưng anh ấy không dám nhìn ra ngoài, mãi cho đến khi Lục Chi Cửu vào thang máy, Tần Phong mới tắt đèn ra ngoài.
Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cứ thế đến nhà để xe, anh tới cạnh xe mở cửa ghế phụ ra.

Chị Tiểu Vũ, chị đang xem ti vi với anh rể à?
Thẩm Thiên Trường cười nói.
Lục Chi Vũ hằm hè nói:
Chị xem ti vi của chị, liên quan gì đến anh ta?

Khuôn mặt của Diệp Lăng Nam lại hơi sầm xuống, nếu không vì muốn xem cùng cô thì cô cho rằng anh sẽ cảm thấy hứng thú với loại phim tình cảm thiếu não máu cún vớ vẩn này chắc?
Sau đó cô bật người lên, treo vắt vẻo trong lòng anh.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu hiện lên nét ngạc nhiên, nhưng rồi anh nhanh chóng che giấu hết mọi cảm xúc.

Xuống mau.

Lục Chi Cửu không nói gì nữa, trực tiếp xoay người ra ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Tần Phong đang thu dọn tài liệu chuẩn bị đi về.
Ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chi Cửu ra khỏi phòng làm việc, mà Thẩm Thiên Trường thì đang… dính chặt vào người anh như bạch tuộc vậy!

Mau lên.
5 Lục Chi Cửu nhíu mày mở miệng.
Thẩm Thiên Trường bỗng ngẩng đầu nhìn anh, không ôm thì thôi, giục gì mà giục cơ chứ!
Thế là cô nảy ra một ý, đứng lên giường nhìn xuống anh.
Cô vẫn chưa hết buồn ngủ:
Anh tăng ca xong rồi à?


Ừm.

Thẩm 9Thiên Trường giơ tay về phía anh, chép miệng nói:
Chồng à, muốn ôm cơ!

Thẩm Thiên Trường liếc nhìn ti vi, là Cố Ngôn Quyết, còn là phim cổ trang nữa chứ?

Bộ phim cổ trang này của Cố Ngôn Quyết diễn tốt hơn đấy nhỉ, em không cảm thấy buồn cười nữa rồi.
Thẩm Thiên Trường bình luận một câu.
Lục Chi Vũ nhướng mày nói:
Cậu ta sắm vai một hoàng tử, mấy bộ trang phục của các diễn viên chính đều do studio của chị thiết kế riêng, vẻ đẹp của người bình thường không cân nổi đâu. Lúc trước bọn họ đã gửi ảnh thử đồ cho chị, chị nhìn mà sửng sốt luôn, diễn viên phù hợp, đảm bảo là bộ phim này sẽ nổi lắm.

Nực cười, tưởng cô học Taekwondo cho vui hay sao? Hôm nay mà để anh gỡ được cô ra thì cô không phải Thẩm Thiên Trường!
Quả nhiên, Lục Chi Cửu không thể gỡ được tay cô ra:
Em định cứ thế này về Cẩm Viên hả?


Đúng thế, cứ về thế này!

Thấy anh không xoay người lại, không hề có ý định để ý đến cô, Thẩm Thiên Trường biết là anh lại giận, bèn vội vàng xuống xe, nhảy cóc tới đằng sau anh rồi lại leo lên lưng anh.
Thẩm Thiên Trường ôm lấy cổ anh, kề sát vào tai anh và giải thích:
Chồng à, vừa rồi đi được nửa đường em mới nhớ là quên mang giày, không phải cố tình lừa anh đâu.

Lục Chi Cửu không nói gì, anh cất bước ra ngoài.

Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, tắt ti vi của tôi làm gì? Anh ngáo à!

Dứt lời, Lục Chi Vũ liếc mắt với Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ý, cô đi bật ti vi lên.
Sau đó cô lại tới bên cạnh Lục Chi Vũ, cô ấy vừa tìm ra ảnh của Cố Ngôn Quyết rồi, thế nhưng chưa kịp xem kỹ thì giọng nói của Lục Chi Cửu đã vọng ra khỏi phòng ăn.
Thẩm Thiên Trường kích động bước tới:
Thật ạ? Trong máy của chị có không? Cho em ngắm với!

Lục Chi Vũ cầm một quả nhỏ trong đĩa trái cây ném vào miệng:
Đương nhiên là có rồi, em đợi chị tìm đã, để chị xem lần trước bọn họ gửi cho chị là lúc nào…

Hai cô gái chụm đầu vào nhau, Diệp Lăng Nam bất chợt đứng lên.
Biểu cảm của anh không thoát được mắt Thẩm Thiên Trường, cô cười trộm trong lòng, anh vẫn thương cô mà!

Chồng đừng lo, em không đau.
Thẩm Thiên Trường nịnh bợ nói.

Móng chân em dài quá.

Lục Chi Cửu đút tay trong túi quần, không nhúc nhích chút n6ào.

Tự dậy đi.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, Thẩm Thiên Trường bĩu môi, chỉ có thể chậm rãi ngồi dậy.
Lục Chi Cửu quay đầu.
Thẩm Thiên Trường ngồi ở ghế phụ, cô đung đưa đôi chân trần, cười hì hì nói:
Vừa rồi em quên mang giày, nên anh phải bế em về rồi.

Lục Chi Cửu lập tức sầm mặt lại, dám giờ trò khôn vặt với anh.
Thẩm Thiên Trường ôm chặt hơn nữa, bây giờ cô chẳng còn gì để sợ nữa rồi:
Anh có chịu thôi chưa hả? Nói đi nói lại mỗi câu đó, em nói cho anh biết, em cứ không xuống đấy, em muốn ôm anh, có giỏi thì anh gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Bảo cảnh sát tới bắt em này! Dù sao em cũng bị tạm giam hai lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao!

Thẩm Thiên Trường không nhắc tới vụ tạm giam thì thôi, nhắc tới là sắc mặt của Lục Chi Cửu càng thêm âm trầm. Anh vươn tay ra, tách hai cánh tay đang ôm cổ anh của cô ra.
Thẩm Thiên Trường ôm anh thật chặt, hai chân cũng kẹp chặt lấy eo anh.

Lục Chi Cửu, anh có đói không?

Đến giờ bọn họ vẫn chưa ăn tối.

Bình thường.




Thẩm Thiên Trường giơ nắm đấm về phía lưng anh, đồ chết tiệt, kiêu ngạo cái gì chứ!
Sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải quỳ xuống trước mặt bản tiên nữ!

Vú Trần, thu dọn thức ăn đi.

Thẩm Thiên Trường lập tức đứng bật lên:
Đợi đã, em chưa ăn mà.

Cô vừa đi vào phòng ăn vừa quay đầu lại:
Chị Tiểu Vũ, chị gửi ảnh vào máy em nhé.


Xuống đi.

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng buông lỏng tay ra, lề mề bò vào ghế lái phụ.
Sau khi khởi động xe.

Anh tích chữ như vàng thế này, sau này đặt tên con là Lục Tích Chữ đi!
Thẩm Thiên Trường cắn răng nói linh tinh.
Thấy Lục Chi Cửu lại bắt đầu nhíu mày, Thẩm Thiên Trường vội vàng ngậm miệng lại.
Bọn họ trở lại Cẩm Viên, Lục Chi Cửu mở cửa xe xuống xe, mới đi được vài bước thì Thẩm Thiên Trường đã hô to lên:
Này, Lục Chi Cửu!

Lục Chi Vũ ngẩng đầu lên, làm hành động OK.

Thẩm Thiên Trường vào phòng ăn thì Lục Chi Cửu đã đặt bát đũa xuống rồi.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lục Chi Cửu, cầm bát đũa lên hì hục ăn cơm.

Nhưng hiển nhiên là Lục Chi Cửu không định chờ cô, anh đứng lên trở về phòng ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.