• 1,113

Chương 550: Không phải người cùng một thế giới


Sau đó cô cúi đầu nói vài câu vào bên tai Tống Ngưng Y, Tống Ngưng Y gật đầu.

Trần Tử Nhiễm và Bùi Tuấn Kiệt quay trở 8lại ghế xô pha, Tống Ngưng Y bước tới nói vài câu với Trần Tử Nhiễm, nghe xong, Trần Tử Nhiễm dẫn Tống Ngưng Y đi ra ngoài. <3br>
Từ nãy đến giờ Giang Mộ Tuyết vẫn luôn im lặng nãy giờ, rốt cuộc cô cũng lên tiếng:
Thiên Trường, hình như cô không t9án thành Tiểu Nhiễm và anh Bùi cho lắm thì phải.


Đúng thế...
Tống Ngưng Y trả lời.
Nghe thấy câu trả lời, Nguyễn Triết như trút được gánh nặng, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm. Tuy rằng anh ta từng có rất nhiều bạn gái, nhưng bảo anh ta làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác thì anh ta khinh thường.
Nguyễn Triết bất đắc dĩ:
Chị họ…

Trần Tử Nhiễm trợn mắt lườm anh ta:
Nguyễn Triết, tôi cóc cần biết cậu tìm ai làm người yêu, nhưng tôi cảnh cáo cậu, cách xa bạn tôi ra một chút, cô ấy và cậu thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đừng vì chơi chán và muốn đổi khẩu vị mà tới dây dưa với bạn tôi.


Cô Tống cô có tin vào tình yêu sét đánh không?

Tống Ngưng Y nghi hoặc nhìn anh ta, do dự một giây rồi đáp lời:
Tôi tin.

Hai người quay đầu lại nhìn, Trần Tử Mặc đang đứng ở cửa phòng bếp, trong tay con cầm một cốc nước.
Trần Tử Mặc đang định giải thích rằng mình chỉ ra uống nước thì tiếng quát của Trần Tử Nhiễm đã vọng tới từ trên lầu hai:
Đậu xanh, thằng ranh Nguyễn Triết, muốn chết thật rồi hả?

Vậy nên? Trần Tử Mặc nhướng mày.
Cũng là đàn ông với nhau, anh ta nhìn ra được là Nguyễn Triết rung động thật rồi, nhưng đúng như những gì Trần Tử Nhiễm nói, Tống Ngưng Y và anh ta là người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Nguyễn Triết cảm thấy khó hiểu:
Em không học ai hết.

Biểu cảm của Trần Tử Mặc trở nên hơi kỳ lạ, anh không nói gì nữa, cứ thế xoay người lên tầng.

Cô ấy vào phòng tìm thuốc cảm cho tôi rồi.


Ừm.

Trần Tử Mặc nhìn theo bóng lưng của hai người họ rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó cũng xoay người định về phòng.

Anh họ.
Nguyễn Triết bỗng cất tiếng gọi.
Trần Tử Nhiễm gần như lao tới trước mặt bọn họ, đứng chắn trước người Tống Ngưng Y.
Cô thật sự rất muốn đánh người! Cảnh tượng quen thuộc biết bao, ngay cả lời thoại cũng y như đúc.
Mặc dù Nguyễn Triết là em họ của Trần Tử Nhiễm, nhưng cô thừa biết anh ta là người thế nào. Trong số mười mấy cô bạn gái của anh ta thì có đến mười cô làm trong hộp đêm, người như vậy mà dám nói là trúng tiếng sét ái tình với Tống Ngưng Y.
Sét cái quằn què!
Bọn họ cùng nhau tới phòng khách, Trần Tử Nhiễm lục lọi một hồi mà không tìm được thuốc cảm. Cô bất chợt nhớ ra rằng lần trước mình bị cảm vẫn còn vài viên thuốc, bèn bảo Tống Ngưng Y chờ ở phòng khách, còn cô ấy thì lên lầu vào phòng lấy thuốc.
Tống Ngưng Y chờ một lát trong phòng khách. Cô nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ xem còn có cách nào để kéo dài thời gian cho Thẩm Thiên Trường nữa không.
Nguyễn Triết nhìn ra được rằng Trần Tử Mặc không cho những gì mình nói là thật, dù sao anh ta cũng không định giải thích gì nhiều, có một số việc chỉ giải thích thôi thì rất vô dụng.
Nguyễn Triết đang định xoay người đi thì Trần Tử Mặc nói:
Đợi đã, em học cách tỏ tình vừa rồi ở đâu đấy?

Tống Ngưng Y không nói gì nữa, Nguyễn Triết cũng lẳng lặng chờ cô ấy.

Khụ... Khụ...

Thẩm Thiên Trường đứng lên:
Tôi đi ra ngoài một lát.

Thẩm5 Thiên Trường đi tới bên cạnh Bùi Tuấn Kiệt rồi nói nhỏ một câu, Bùi Tuấn Kiệt lập tức đứng lên đi theo cô ra ngoài.
Hai người cùng đi tới một góc khuất trong vườn hoa.

Cô tìm tôi làm gì?
Bùi Tuấn Kiệt lạnh lùng hỏi.

Sao anh Nguyễn lại…
Hỏi một câu kỳ lạ như thế?

Cô Tống chỉ cần trả lời tôi xem có hay không là được.

Trần Tử Nhiễm kéo Tống Ngưng Y ra khỏi phòng khách rồi mới nói:
A Tống, cô đừng để ý tới kiểu người lăng nhăng như Nguyễn Triết. Tuy rằng nó là em họ tôi, nhưng nó là tai họa thật đấy!

Tống Ngưng Y gật đầu đáp:
Ừ, tôi biết rồi.


Nghiêm túc cái đầu cậu!

Nếu không biết những người bạn gái trước kia của cậu ta thì có lẽ cô cũng tin mất, chỉ riêng Diêu Mộng Đồng thôi cũng đã làm cô thấy buồn nôn suốt một tuần rồi.
Trần Tử Nhiễm hung dữ nhìn Trần Tử Mặc:
Bình thường ông quản tôi đã đành, nhưng mà đừng có dạy bừa cái cách tán gái của ông cho người khác rồi tới gây họa cho bạn tôi! Tôi nói cho ông biết, vô dụng thôi!

Trần Tử Mặc bày ra vẻ mặt vô tội, đây có phải là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết không?

Anh Nguyễn.
Tống Ngưng Y lễ phép đáp lời.

Chị họ của tôi đâu?

Thẩm Thiên Trường đút hai tay trong túi quần:
Bùi Tuấn Kiệt, anh chia tay với Tiểu Nhiễm được rồi đấy.

Tống Ngưng Y lấy cớ bảo Trần Tử Nhiễm đi tìm thuốc cảm cho mình để đưa cô ấy đi khỏi căn phòng đó.

Cô Tống.

Tống Ngưng Y quay đầu lại, thấy Nguyễn Triết bước từ cửa vào.

Hử?
Tống Ngưng Y nhìn anh ta mà không kịp phản ứng gì cả.

Tôi hỏi bây giờ có phải cô vẫn đang độc thân không?
Nguyễn Triết lặp lại một lần nữa, nhìn vào mắt Tống Ngưng Y, trong lòng anh ta bỗng cảm thấy hồi hộp.
Trần Tử Mặc quay đầu nhìn anh ta.

Em nghiêm túc đó, nghiêm túc đến mức muốn kết hôn ấy.

Bởi vì cô cũng từng trúng tiếng sét ái tình của người khác.
Lại được nghe thấy đáp án mà mình muốn, nụ cười trên mặt Nguyễn Tuyết càng rõ ràng, độ cong trên khóe môi khiến khuôn mặt vốn rất tuấn tú thêm phần rạng rỡ.

Vậy thì cô Tống này, nếu tôi nói nói tôi vừa trúng tiếng sét ái tình với cô thì cô có tin không?

Tống Ngưng Y hơi sửng sốt, cô gây ra mất một lúc, không kịp phản ứng gì cả.
Lần trước là Thẩm Thiên Trường, lần này là Tống Ngưng Y, Trần Tử Nhiễm cảm thấy chắc chắn là kiếp trước mình nợ Nguyễn Triết và Trần Tử Mặc rồi. Một người tỏ tình với khi bạn thân của cô, một người khi tỏ tình với trợ lý của cô, sao không bảo cô hộc máu chết quách đi cho xong!
Nguyễn Triết nhìn Trần Tử Nhiễm rồi nói từng chữ một:
Chị họ, em nghiêm túc đó.

Trần Tử Mặc cười nhẹ, đối với một số người, thay đổi dễ như ăn kẹo, nhưng đối với Nguyễn Triết thì chẳng khác nào lóc xương lột da.

Thế thì chắc là cậu tôi sẽ vui lắm.

Thần Tiên trường cười nhẹ:
Cô cũng nhìn ra được rồi à?

Th6ịnh Lam cũng nói xen vào:
Tôi cũng nhìn ra rồi.

Trần Tử Nhiễm nhìn Nguyễn Triết với vẻ mặt uy hiếp rồi trực tiếp đuổi anh ta:
Bây giờ cậu lập tức cút về thành phố Hải ngay cho tôi!

Dứt lời, cô kéo Tống Ngưng Y đi.

Vậy nên em sẽ thay đổi.
Dường như Nguyễn Triết đã hạ quyết tâm rồi.
Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên anh ta muốn thay đổi vì một cô gái.

...

Dường như đã quyết định điều gì đó, nguyễn Triết đi tới trước mặt Tống Ngưng Y:
Cô Tống, hiện giờ cô có còn độc thân không?

Hai người lại về căn phòng ban nãy, Thẩm Thiên Trường và Bùi Tuấn Kiệt cũng về rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.