• 3,543

Chương 553: Nơi nào cũng không được


Trần Tử Nhiễm vật vã bò dậy, rửa mặt qua loa rồi xuống lầu đi tới phòng khách.

Trần Tử Mặc đang đọc báo.

Tr8ần Tử Nhiễm mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình đi tới:
Bố mẹ đâu?

Cô cũng biết khi ở bên cô, Bùi Tuấn Kiệt không hề vui vẻ, mấy lần cô muốn hỏi anh ta, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói.
Cô những tưởng một ngày nào đó anh ta sẽ san sẻ hết với cô, nhưng rõ ràng là bọn họ không thể cùng nhau bước tới ngày đó được.
Trước kia từng chia tay nhiều lần như thế, cô chưa bao giờ khóc trước mặt đối phương, lần này cô cũng phải như thế.
Không biết là bởi vì không khí trên núi quá trong lành hay là bởi vì thuốc giảm đau mà cô cảm thấy đầu mình không còn đau như lúc trước nữa.

Không khí trên núi vẫn trong lành hơn nhỉ.
Trần Tử Nhiễm vươn vai nói một câu.

Hôm qua Tiểu Nhiễm uống nhiều không?
Bùi Tuấn Kiệt hỏi.
Trần Tử Nhiễm tưởng rằng anh ta không muốn nói, cô vội vàng xua tay:
Anh không muốn nói cũng không sao, đừng cảm thấy áp lực.

Bùi Tuấn Kiệt cười nhẹ một tiếng.
Với các cô gái bình thường, nếu bạn trai mà có tâm sự, hầu hết bọn họ đều sẽ gặng hỏi đến cùng, nhưng Trần Tử Nhiễm lại không như thế.
Trần Tử Nhiễm cười ha ha:
Không nhiều, không nhiều, anh đi một lát là bọn em cũng giải tán.


Anh xin lỗi vì không thể đón sinh nhật trọn vẹn với em.

Trần Tử Nhiễm không mấy bận tâm:
Không sao, sau này còn nhiều sinh nhật lắm.

Trần Tử Mặc ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ
bẩn th3ỉu
của Trần Tử Nhiễm, trong mắt lóe lên sự dè bỉu:
Ở nhà thì chú ý tới hình tượng một chút có được không?

Thế n9ày thì sau này lấy chồng thế nào được.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt:
Anh ăn mặc cho đẹp vào rồi cũng chẳng tìm đư6ợc bạn gái đấy thôi, đồ FA!

Trần Tử Nhiễm không nói gì nữa.
Bùi Tuấn Kiệt cũng im lặng.
Hai người đứng đối mặt với biển, cả hai đều trầm mặc.
Anh ta không biết đó là bởi vì cô không yêu, hay là bởi vì cô không biết phải yêu như thế nào mới đúng.

Tiểu Nhiễm, anh muốn tới bờ biển, chúng ta tới bờ biển đi.

Trần Tử Nhiễm đồng ý ngay:
Được.


Thôi. Bùi Tuấn Kiệt, chúc mừng năm mới.

Thực ra còn ba ngày nữa là sang năm mới.
Trần Tử Nhiễm mới khởi động xe thì Bùi Tuấn Kiệt bỗng bước lên trước, nghiến răng gằn giọng nói:
Trần Tử Nhiễm, rốt cuộc em có từng thích anh hay không?!

Cái gì??
Trần Tử Nhiễm suýt thì cho rằng mình nghe nhầm:
Cái thân còm cõi của ông già mà đi du lịch được á?


Có phải không đứng dậy được đâu.


Ừm, nghe nói bờ biển của thành phố Phong đẹp lắm.

Bùi Tuấn Kiệt thu tầm mắt về, rốt cuộc anh ta cũng quay đầu sang nhìn cô:
Tiểu Nhiễm, anh không thể tới thành phố Phong ngắm biển với em được.

Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt:
Vậy anh muốn đi đâu, tới nơi khác cũng được.

Trần Tử Nhiễm tức đến mức nghiến răng ken két, ha ha, cứ chờ đó, tôi không tin là mình không bắt được thóp ông!

Bà Nguyễn với ông già đâu?


Đi du lịch rồi.

Lúc xuống dưới nhà, Trần Tử Mặc vẫn còn ở đó, chắc hôm nay là cuối tuần nên anh không phải đi làm.
Thấy cô ăn mặc chỉnh tề như vậy, Trần Tử Mặc hỏi một câu:
Định ra ngoài à?


Đúng thế.
Trần Tử Nhiễm vừa thay giày vừa đáp.
Nghe cô nói như vậy, đôi mắt của Bùi Tuấn Kiệt hơi tối đi.
Thấy anh ta không trả lời mình, Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh ta:
Hôm qua anh có chuyện đột xuất gì? Có thể nói cho em biết được không?

Bùi Tuấn Kiệt quay đầu nhìn cô, rất khó để đoán ra cảm xúc trong mắt anh ta.

Đi đâu?


Đi hẹn hò chứ còn đi đâu nữa, đồ FA!

Dứt lời, cô chẳng thèm ngó ngàng tới sắc mặt của Trần Tử Mặc, cứ thế đi ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm ngỡ ngàng, tất cả những gì định nói đều nghẹn lại ở trong cổ họng.
Vẻ mặt của cô hơi tái đi:
Chia tay?


Đúng thế, chúng ta chia tay đi.
Bùi Tuấn Kiệt lặp lại.
Không biết qua bao lâu sau, Trần Tử Nhiễm bỗng khẽ cười, cảm giác như đang tự giễu:
Được.

Bùi Tuấn Kiệt ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, hiển nhiên anh ta không ngờ rằng cô lại đồng ý một cách dứt khoát như thế.
Nhưng Trần Tử Nhiễm biết Bùi Tuấn Kiệt đang rất nghiêm túc.
Bùi Tuấn Kiệt cắn răng lắc đầu:
Nơi nào cũng không được.


Vậy thì chúng ta không đi nữa, thành phố Vân cũng tốt mà, vả lại ở thành phố Vân thì em…


Trần Tử Nhiễm, chúng ta chia tay đi.

Trần Tử Nhiễm lái xe máy tới câu lạc bộ thì Bùi Tuấn Kiệt đã có mặt ở đó rồi.
Hai người ăn ý thay quần áo rồi lái xe phân khối lớn đi về phía tây, cứ thế men theo con đường vòng quanh núi đi lên khoảng một tiếng, cuối cùng dừng lại giữa sườn núi.
Trần Tử Nhiễm tháo mũ bảo hiểm xuống, đứng trên sườn núi quan sát thành phố Vân.
Vậy nên cô xoay người đi, đội mũ bảo hiểm lên để che khuất nước mắt của mình.
Cô nghĩ, chắc mình sinh ra không phải để yêu rồi, vì sao lần nào người ta cũng chủ động rời bỏ cô cơ chứ?

Trần Tử Nhiễm, em không hỏi anh lý do vì sao à?


Bùi Tuấn Kiệt, đợi đến khi anh chính thức nhậm chức, hai chúng ta tới thành phố Phong ngắm biển đi?

Bùi Tuấn Kiệt phóng tầm mắt ra phía xa, không trả lời cô ngay.
Trần Tử Nhiễm không ngốc, tất nhiên cô cũng phát hiện ra hôm nay Bùi Tuấn Kiệt hơi lạ. Cô quay đầu nhìn anh ta, mấp máy đôi môi nhưng không biết phải nói gì.
Đúng là hai chân của ông già xuất hiện tình trạng suy thoái cơ bắp, nhưng chưa đến mức không đứng dậy nổi, chủ yếu là giả bệnh để bà Nguyễn chú ý tới ông nhiều hơn mà thôi.



Ăn cơm trưa xong, Trần Tử Nhiễm vẫn còn đau đầu, cô về phòng định ngủ thêm một giấc nữa.
Thế là bọn họ lại lên chiếc xe phân khối lớn, lái thẳng tới bờ biển khu Vân Đông.
Thực ra biển nơi cửa sông không đẹp, nước biển cũng hơi đục vì bùn cát trên vùng thượng du.
Mặt biển mùa đông rất êm dịu, trên mặt nước phủ một lớp sương mù, không nhìn thấy đường chân trời.
Cô không bao giờ suy nghĩ về người bên cạnh theo hướng tiêu cực, thỉnh thoảng anh ta nói mình bận, cô cũng sẽ không quấy rầy anh ta.
Cô sẽ chẳng nghĩ tới chuyện thực ra anh ta không hề bận, mà chỉ muốn xem liệu cô có sốt ruột hay không, liệu có làm nũng nói muốn anh ta ở bên hay không.
Thế nhưng từ trước tới nay cô đều không làm thế, cô cho anh ta khoảng không gian riêng lớn nhất, thậm chí chưa bao giờ chất vấn một câu nào.
Khuôn mặt của Trần Tử Mặc lập tức đen kịt lại, anh đặt tờ báo xuống, cầm điện thoại l5ên chụp Trần Tử Nhiễm lia lịa.

Trần Tử Mặc, anh làm cái gì đấy?!


Chụp ảnh làm bằng chứng, kẻo sau này em lại bảo anh nói miệng.

Kết quả đến lúc sắp chìm vào giấc mộng thì Bùi Tuấn Kiệt lại gọi điện tới.

Tiểu Nhiễm, ra ngoài đi phân khối lớn đi.

Ban đầu Trần Tử Nhiễm định từ chối, nhưng nghĩ lại thì gần đây bọn họ ở bên nhau quá ít, thế là cô lại bò lên, cố gắng kìm nén cơn đau để thay quần áo và trang điểm, sau đó tùy tiện uống một viên thuốc giảm đau trong hộp thuốc.
Cách tấm kính của mũ bảo hiểm, Trần Tử Nhiễm nhìn anh ta. Cô bỗng nhớ tới buổi tối mà anh ta tỏ tình với mình, anh ta dựa vào chiếc phân khối lớn, khóe môi khẽ nhếch, thời khắc ấy, cô thực sự thích anh ta.

Nếu không thì sao cô lại đồng ý trở thành bạn gái của anh ta, lúc đó cô cũng nghiêm túc mà.


Chuyện này có còn quan trọng nữa không?



Quan trọng!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.