• 1,113

Chương 585: Lợi ích


Mấy phút sau, Phương Dục tới tầng mười một.

Anh ta mở cửa phòng họp ra, trong đó chỉ có một mình Thẩm Thiên Trường. 8
Hứa Khanh Huy sửng sốt, lúc này mới sực nhớ ra Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu là vợ chồng.
Ngay cả Hứa Khanh Huy cũng hơi bất ngờ, trước giờ anh ta lại quên bẵng chuyện này đi.
Bởi vì mới mấy phút trước anh ta vừa nhận được tin tức là Tài chính Thiên Nhiên đã hoàn trả tất cả số vốn, đồng thời chuyện Tập đoàn Diệp Thị trở thành nhà đầu tư mới cho Tài chính Thiên Nhiên cũng được hé lộ.

Bác Diệp, cháu thật sự không thể hiểu được, vì sao bác không ngăn cản việc Tập đoàn Diệp Thị đầu tư cho Tài chính Thiên Nhiên? Nếu hôm nay Tài chính Thiên Nhiên không hoàn trả được vốn thì mọi tài khoản trên danh nghĩa của họ đều sẽ bị đóng băng, cộng với việc chúng ta gây áp lực trong Hợp đồng tương lai nữa, Tài chính Thiên Nhiên không chết thì cũng tổn thất nặng nề.
Hứa Khanh Huy nhìn Diệp Vĩnh Phú và nói.
Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng Phương Dục. Anh ta mới đến cửa phòng họp và định vươn tay mở cửa ra thì cô bỗng cất tiếng gọi:
Phương Dục! Anh à…

Động tác của Phương Dục bất chợt ngưng lại, đồng thời cũng quay đầu lại.
Việc anh ta vào được Tài chính Thiên Nhiên như một sự quan tâm đặc biệt, lúc mà Thẩm Thiên Trường chỉ tên cho anh ta tham gia vào vụ đấu thầu của Đán Thành, điều ấy càng được thể hiện rõ hơn.

Tổng Giám đốc Thẩm, trong sơ yếu lý lịch có thông tin về gia đình tôi rồi mà.


Bố mẹ cậu ly dị từ sớm, cậu theo mẹ cậu…

Phương Dục bỗng đứng phắt dậy:
Tổng Giám đốc Thẩm, mặc dù tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi rất cảm kích sự ưu ái của công ty với tôi. Tôi biết sắp tới công ty sẽ gặp phải trải qua một thử thách lớn, tôi cũng sẵn sàng đồng hành cùng Tài chính Thiên Nhiên, thế nhưng tôi không cho rằng tiền đề của chuyện ấy là phải biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi. Vậy nên nếu Tổng Giám đốc Thẩm cảm thấy tôi có vấn đề thì cô có thể tìm người khác thế chỗ.


Ông Hứa nói gì vậy, đó là điều nên làm thôi mà.
Diệp Vĩnh Phú cười như thể khiêm tốn lắm, nhưng lại đánh mắt nhìn Hứa Khanh Huy một cái.

Phải rồi, tôi nhớ là Tiểu Huy vẫn chưa lập gia đình đúng không?

Phương Dục bước vào trong:
Tổng Giám đốc Thẩm, cô tìm tôi ạ.

Thẩm Thiên Trường nhẹ giọng đáp lời:
Ừm, ng3ồi đi.

Thẩm Thiên Trường vẫn ngồi ở đó, đôi mắt hơi mông lung.
Mấy giây sau, rốt cuộc cô cũng nói ra một cái tên xa lạ nhưng lại rất quen thuộc:
A Trường, anh có còn nhớ A Trường không?

Phương Dục ngồi đối diện với cô.

Quản lý Phương, cậu tới công ty lâu như thế rồi, trước kia tôi ch9ưa bao giờ nghe cậu nhắc tới người nhà, chi bằng cậu kể cho tôi nghe đi.


Sở dĩ Tập đoàn Nghiệp Thừa không ngăn cản Tập đoàn Diệp Thị đầu tư cho Tài chính Thiên Nhiên là bởi vì Nghiệp Thừa muốn giành được lợi ích qua chuyện này.


Lợi ích gì?

Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, khóe môi cong lên thành nụ cười. Cô đứng lên và nhìn Phương Dục:

Anh Phương Dục, em là A Trường.

Hai người mở một hộp trà ngon ra, cẩn thận pha một ấm rồi nhâm nhi thưởng thức.
So với sự bình tĩnh của bọn họ thì trông Hứa Khanh Huy có vẻ nôn nóng hơn nhiều.
Tại Năng lượng Viễn Thông.
Trong văn phòng của Hứa Khanh Huy không chỉ có một mình anh ta.
Động tác của Hứa Kiến Trung hơi khựng lại:
Những lời như thế đừng nói lần thứ hai nữa, nếu bị kẻ nào nghe được thì sẽ mang tới hậu quả khôn lường đó.


Con biết, vẫn phải chừa mặt mũi cho người ta chứ.

Diệp Vĩnh Phú cười ha ha:
Đơn giản, đơn giản thôi mà.

Uống hết một ấm trà, Diệp Vĩnh Phú không ở lại lâu mà đứng lên ra về luôn.
Diệp Vĩnh Phú nhấp một ngụm trà, ông ta liếc nhìn Hứa Kiến Trung:
Ông Hứa, tôi vẫn luôn đánh giá cao cậu con trai này của ông, nhưng cậu ấy vẫn hơi hấp tấp, xem ra vẫn phải rèn luyện nhiều hơn đó.

Bởi vì đã trải qua bao thăng trầm trong giới kinh doanh, vậy nên nụ cười của Hứa Kiến Trung mang theo sự khôn khéo tinh đời:
Ông Diệp quá khen rồi, quả thực là đứa con trai này của tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng bây giờ tôi đã về hưu rồi, sau này phải làm phiền ông chỉ bảo nhiều hơn.

Hứa Khanh Huy tiễn ông ta xuống dưới lần ròi mới quay lại văn phòng.

Bố, tốt nhất bố hãy bảo Diệp Vĩnh Phú từ bỏ ý định nhét con gái ông ta cho con đi.
Hứa Khanh Huy lạnh mặt nói.
Thời khắc ấy, đôi mắt Phương Dục hơi dao động, anh ta nhìn Thẩm Thiên Trường, nét chấn kinh bùng lên đôi mắt.

Sao có thể… Cô là…

Hứa Kiến Trung dùng nước sôi cọ rửa chén trà trong tay:
Cái gì mà từ bỏ ý định chứ hả, con đừng có lý giải một cách cứng ngắc như thế.


Tốt nhất là thế, cô con gái của ông ta bị anh em nhà họ Tần thay nhau chơi thế nào ai chẳng biết, Hứa Khanh Huy con không dám rước về.

Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Ừm, tôi đã xem rồi, nhưng những thứ ghi trong sơ yếu lý lịch chưa chắc đã hoàn toàn là thật, đúng không?

Đôi mắt của Phương Dục lóe lên, tuy rằng cách cặp mắt kính dày cộp, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn phát hiện ra nét phức tạp trong mắt anh ta.
Đôi mắt của Hứa Khanh Huy đột nhiên co rụt lại.

Đúng thế, lớn đầu rồi mà còn chưa có người yêu, ông Diệp có ai phù hợp không, giới thiệu cho thằng bé đi.
Hứa Kiến Trung tiếp lời.

Tiểu Huy, con làm việc vẫn còn bộp chộp lắm, nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!

Hứa Khanh Huy hơi cúi đầu:
Con biết rồi.

Phương Dục nói rõ ràng từng chữ một, mặc dù đã rất cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng trong mắt anh ta vẫn hiện lên nét tức giận.
Anh ta không nhìn biểu cảm của Thẩm Thiên Trường nữa mà xoay người đi luôn.
Phương Dục hơi nhíu mày lại. Anh ta không6 phải kẻ ngốc, trong bộ phận hợp đồng giao ngay của Tài chính Thiên Nhiên, ngoài anh ta ra thì tất cả nhân viên đều có kinh5 nghiệm từ hai năm trở lên trong ngành.
Mà hồi đó phỏng vấn cũng có khá nhiều người tốt nghiệp cùng khóa với anh ta, rõ ràng anh ta không phải người xuất sắc nhất trong số đó.
Hứa Khanh Huy đi tới trước mặt Hứa Kiến Trung rồi ngồi xuống:
Bố, vì sao bố lại đồng ý với Diệp Vĩnh Phú, không ngăn cản Tập đoàn Diệp Thị đầu tư vào Tài chính Thiên Nhiên?

Hứa Kiến Trung ngước mắt nhìn anh ta:
Con cảm thấy nếu không có Tập đoàn Diệp Thị thì sẽ không có công ty nào đầu tư vào Tài chính Thiên Nhiên nữa sao? Chẳng lẽ bố còn phải nhắc nhở con về mối quan hệ giữa Tài chính Thiên Nhiên và Tập đoàn Lục Đạt à?!

Ngoài anh ta ra thì còn có cả Hứa Kiến Trung - người đã rất lâu rồi không nhúng tay vào chuyện của công ty, cùng với Diệp Vĩnh Phú của Nghiệp Thừa Thực Nghiệp.
Năm đó Hứa Kiến Trung đã giúp ông ta khá nhiều trong quá trình Nghiệp Thừa tách khỏi Tập đoàn Diệp Thị, vậy nên mối quan hệ giữa hai người họ luôn rất thân thiết.

Một thời gian trước Diệp Vĩnh An về hưu, nhường lại chức vị cho con trai mình, nhưng Diệp Vĩnh Sinh và Diệp Vĩnh Thế muốn giành lấy vị trí người thừa kế, vậy nên bọn họ luôn muốn bắt lấy sai sót của cháu mình, tốt nhất là đá thẳng cậu ta ra khỏi Tập đoàn Diệp Thị. Bọn họ nhòm ngó vị trí ấy lâu rồi, vậy nên dồn hết tâm huyết để nuôi dưỡng thế lực của mình. Mặc dù lúc trước Nghiệp Thừa và Tập đoàn Diệp Thị làm căng với nhau, nhưng không có nghĩa là không ngầm qua lại gì với nhau, vậy nên Diệp Vĩnh Phú đã móc nối với Diệp Vĩnh Sinh và Diệp Vĩnh Thế từ lâu rồi.


Nghe những lời ấy của Hứa Kiến Trung, Hứa Khanh Huy đã phần nào hiểu ra rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.