Chương 605: Hận bao nhiêu, yêu bấy nhiêu
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1592 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Cuối cùng, cô ta dừng xe trước cổng trường học.
Đó là trường cấp ba mà bọn họ từng học.
Để em nghĩ lại xem nào, bắt đầu từ lúc anh dẫn Giang Mộ Tuyết xuất hiện trước mặt em, đúng không?
Vẻ mặt của Tần Phong rất bình tĩnh, nhưng sự u ám lóe lên trong mắt đã bán đứng cảm xúc của anh:
Tôi không hiểu cô đang nói lung tung cái gì hết!
Mà người chữa khỏi bệnh cho cô ta chính là Tần Phong.
Bao năm rồi không làm, xem ra kỹ thuật của em vẫn chưa thụt lùi.
Dứt lời, cô ta xoay người đi.
Diệp Linh Khê.
Nhưng rồi Tần Phong lại gọi cô ta lại.
Bây giờ tôi không thích cô…
Đúng là… thẳng thắn.
Thế nhưng, anh đã yêu Diệp Linh Khê.
Kể từ thời khắc yêu cô ta, anh chấp nhận mọi khuyết điểm của cô ta, cho dù cô ta không nghiêm túc học tập, cho dù cô ta không hề ưu tú.
Anh đã lên kế hoạch tương lai cho anh và cô ta, định sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức cưới cô ta.
Nhưng cuối cùng anh lại phát hiện ra từ đầu tới cuối tất cả chỉ là một cái bẫy mà cô ta và Tần Diệp đã chuẩn bị sáu năm trời!
Thì ra anh vẫn chưa đi.
Cô ta lẳng lặng đi lướt qua anh, một mình trở về nhà, nhưng cô ta không ngờ là Tần Phong lại đi theo mình tới tận cổng.
Nhưng tôi không ghét cô.
Tần Phong bỏ lại câu này rồi xoay người rời khỏi đó.
Thậm chí cô ta còn mắc bệnh trầm cảm và thích ăn cắp vặt, anh chỉ nghĩ làm sao để chữa khỏi cho cô ta.
Vì cô ta, anh làm trái ý người nhà, bất chấp sự phản đối của mọi người, từ bỏ trường đại học danh giá nhất thế giới, chỉ là để tới Đại học J với cô ta.
Diệp Linh Khê cất bước đi vào trong, dễ dàng tìm được cầu thang, sau đó men theo cầu thang đi lên mái nhà.
Đứng trên mái nhà có thể nhìn thấy một hồ nước nhân tạo ở bên cạnh, vốn dĩ tòa nhà này được xây dựng gần hồ.
Diệp Linh Khê nhìn xuống mặt hồ, nhớ tới một buổi tối vào rất nhiều năm trước, không biết cô ta đã lấy đâu ra can đảm để lừa Tần Phong ra ngoài.
Sau này cô ta thường xuyên nghĩ lại, cho dù tất cả mọi chuyện chỉ là một kế hoạch, là một cái bẫy, nhưng khi đứng ở đây và nói câu
em thích anh
, tình cảm của cô ta với anh là thật.
Bước chân của Tần Phong hơi khựng lại, anh quay đầu nói:
Đối với cô, tôi chỉ cảm thấy hận!
Diệp Linh Khê lùi về sau mấy bước:
Được, vậy thì kết thúc tất cả trong tối hôm nay đi.
Vậy nên sau khi Tần Phong từ chối mình, cô ta đã khóc một mình rất lâu.
Cuối cùng khi đã khóc đủ rồi, cô ta xuống dưới về nhà, lại gặp Tần Phong trên con đường mòn.
Tần Phong!
Diệp Linh Khê bỗng hô to lên.
Anh hãy thừa nhận đi, từ đầu tới cuối người anh yêu chỉ có một mình em!
Diệp Linh Khê cười lạnh một tiếng:
Không hiểu? Không hiểu thì anh theo em tới đây làm gì?
Cô ta đột nhiên cất cao giọng:
Chẳng phải là bởi vì anh lo lắng Giang Mộ Tuyết sẽ biết đấy thôi!
Nhưng rõ ràng l3à ổ khóa đã cũ lắm rồi, bao năm trôi qua mà trường vẫn dùng cái khóa ấy.
Diệp Linh Khê quay đầu nhìn Tần Phong:
Anh có nhớ chúng t9a đã mở ra thế nào không?
Một người muốn cướp đoạt vị trí người thừa kế, một người vì gia tộc của mình, hai người họ sẵn sàng hy sinh sáu năm để hủy hoại đời anh.
Đó là sự trừng phạt xứng đáng dành cho các người!
Tần Phong gằn giọng nói.
Tần Phong siết chặt nắm đấm, đôi mắt đã biến thành màu đen vô tận. Rốt cuộc sự hung hăng tàn nhẫn ẩn giấu tận sâu trong tâm hồn anh cũng bộc lộ ra, như thể con người lúc này mới thực sự là chính anh.
Kể từ khi sinh ra, anh đã được mọi người chú ý, thông minh và có thiên phú trời ban.
Chỉ khi làm kẻ trộm thì sự ngột ngạt trong lòng cô ta mới được giải tỏa.
Cô ta những tưởng cả đời này sẽ như thế, nhưng không ngờ lại có một ngày mình khỏi bệnh.
Không bao lâu sau,
lạch cạch
, cô ta mở được khóa ra.
Bởi vì mắc chứng trầm cảm và d5ễ cáu kỉnh nên thời cắp ba Diệp Linh Khê nghiện ăn cắp vặt.
Diệp Linh Khê đứng ở cổng, quay đầu nói với anh:
Anh không cần thương hại em.
Dù sao cũng có nhiều người thích anh như thế, cô ta chỉ là một kẻ tỏ tình thất bại trong số đó mà thôi.
Diệp Linh Khê đứng tại chỗ rất lâu, nhìn theo bóng lưng anh.
Cô ta biết, những gì cô ta đã bỏ công bỏ sức làm lúc trước không uổng phí chút nào.
Không nghe thấy câu trả lời từ đằng sau, rốt cuộc Diệp Linh Khê cũng quay đầu lại nhìn Tần Phong, anh đang đứng cách cô ta khoảng vài mét.
Tần Phong, bắt đầu từ khi nào anh đã lên kế hoạch trả thù em vậy?
Tần Phong, anh nắm chắc mọi chuyện trong tay, ngay từ đầu anh đã biết em thực lòng với anh, đồng thời cũng biết Tài chính Thiên Nhiên nhất định sẽ thắng. Anh lợi dụng tất cả mọi người, mục đích là để hoàn thành kế hoạch trả thù của anh!
Kể từ khi cô ta trúng Dạ oanh gãy cánh, anh đã không nghĩ tới chuyện tha thứ cho cô ta, vậy nên anh mới trơ mắt nhìn cô ta điên cuồng với Tần Diệp, như một sự trừng phạt dành cho cô ta, đồng thời cũng là sự trừng phạt dành cho chính mình.
Ha…
Diệp Linh Khê nở nụ cười đau thương.
Tần Phong, cho dù không thể tha thứ cho em, cho dù em xứng phải phải hứng chịu tất cả, vậy thì anh cũng không nên trao cả đời mình cho một người phụ nữ mà anh không yêu. Anh làm như vậy có đáng không?
Bởi vì đang là buổi tối nên cổng trư8ờng đã đóng.
Diệp Linh Khê xuống xe, đi tới một phía khác của trường học, ở đó có một cái cổng nhỏ bị khóa.
Dường như cảm xúc tận sâu nơi đáy lòng bị tác động vào, rốt cuộc trong mắt Tần Phong cũng hiện lên nét nhượng bộ:
Điều kiện của cô là gì?
Diệp Linh Khê nhìn anh rồi cười lạnh một tiếng:
Con ả Giang Mộ Tuyết ấy tốt số đó.
Bắt đầu từ mười ba tuổi, anh đã tham gia vào việc kinh doanh của Tần Chính, mười sáu tuổi đã tự mở rộng ngành giải trí ngầm của thành phố Vân.
Anh là người thừa kế nhiệm kỳ tiếp theo được tất cả cổ đông ủng hộ.
Thì ra cô ta đã có tình cảm thực lòng với anh từ sớm như thế, tiếc rằng cô ta phát hiện ra quá muộn.
Trước khi ra nước ngoài, anh đã biết em giao dịch với Tần Diệp rồi, đúng không?
Diệp Linh Khê nhìn những ánh đèn trên sân trường phía xa xa, thản nhiên mở miệng nói.
Nơi này vốn là một thư viện, sau này trường học xây thư viện mới nên đã bỏ hoang.
Vậy nên cửa của tòa nhà này còn mở toang ra nữa.
Tần Phong không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Diệp Linh Khê nở nụ cười, lấy một cái kẹp tóc6 trong túi ra, sau đó cắm vào ổ khóa.
Diệp Linh Khê!
Tần Phong cắn chặt hàm răng.
Kể từ thời khắc anh dẫn Giang Mộ Tuyết tới trước mặt em, anh đã lợi dụng Giang Mộ Tuyết để kích thích em, cố tình dẫn dụ em hủy bỏ hôn ước với Tần Diệp, khiến Nghiệp Thừa tổn thất nặng nề vì chấm dứt hợp tác với Tần Chính, sau đó anh lại lợi dụng cuộc chiến giữa Tài chính Thiên Nhiên và Viễn Thông để Nghiệp Thừa không còn cơ hội xoay chuyển tình thế nữa!
Tần Phong nhìn Diệp Linh Khê, sự lạnh lùng và hận ý nơi đáy mắt trào ra:
Diệp Linh Khê, cô không có quyền can thiệp vào chuyện tôi yêu hay không yêu ai.
Dứt lời, Tần Phong xoay người đi, ngay từ đầu anh đã không nên chơi cái trò lá mặt lá trái này với Diệp Linh Khê, phải bắt cô ta rời khỏi thành phố Vân thì mới có thể giải quyết triệt để được.
Dứt lời, cô ta xoay người lại, mở cổng bước vào trong.
Đi qua một con đường mòn, Diệp Linh Khê tới phía tây bắc của trường học, ở đó có một tòa nhà nhỏ hai tầng.
Cô ta đứng ở mép mái nhà, nước mắt tuôn rơi:
Tần Phong, đời này em cũng không trả được những gì mình nợ anh, có lẽ chỉ có cái chết của em mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng anh.
Phát hiện ra ý đồ của cô ta, rốt cuộc Tần Phong cũng xoay người lại:
Cô định làm gì?
Diệp Linh Khê nhìn anh, vừa cười vừa nhắm mắt lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.