Chương 606: Hận bao nhiêu, yêu bấy nhiêu
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1194 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Cô ta biết, lần này cô ta thắng cược rồi.
Cô ta nhìn chằm chằm vào anh, sau đó giơ bàn tay còn lại lên để tách ngón tay anh ra, rơi xuống với8 cơn đau và sự sung sướng.
Đúng thế, có một số chuyện tôi cần tới chứng thực với anh ấy.
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ:
Bây giờ cô tới luôn à?
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy ra ngoài, sau đó lên phòng làm việc trên lầu.
Cô đi tới trước mặt Lục Chi Cửu rồi ngồi lên đùi anh, tựa vào lồng ngực anh.
Nếu cô không thấy bất tiện.
Được, vậy cô tới đi, chúng tôi chờ cô.
Anh đã cứu anh ấy thế nào?
Để bây giờ trông Tần Phong chẳng hề giống một người từng chịu một cú sốc lớn gì cả.
Cô nhíu mày lấy điện thoại ra, vừa nhắm mắt vừa bắt máy:
A lô, chị hai à, có chuyện gì để mai nói không được sao!
Thiên Trường…
Anh không cho, là tự cậu ta tìm được.
Là cái gì?
Giang Mộ Tuyết đi tới trước mặt anh, khách khí chào hỏi:
Tổng Giám đốc Lục.
Lục Chi Cửu gật đầu, Giang Mộ Tuyết ngồi xuống ghế.
Không biết qua bao lâu, Giang Mộ Tuyết gần như sắp ngủ thiếp đi trong xe.
Chuông điện thoại bỗng vang lên dồn dập, cô vừa nhắm mắt vừa vươn tay ra tắt máy.
Lục Chi Cửu, trước giờ em vẫn chưa hỏi anh, anh và Tần Phong quen biết nhau thế nào vậy?
Anh cứu cậu ta ở nước M.
Thẩm Thiên Trường, động lực sống sót của em là gì?
Lục Chi Cửu bỗng hỏi ngược lại cô.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt, cô ngẫm nghĩ một lát:
Trước kia là cô nhi viện, là Viện trưởng Đinh, là đánh bại Viễn Thông, sau này thì em chưa nghĩ ra muốn làm gì hết, nhưng cho dù không có những thứ đó thì em cũng đâu muốn chết.
Tiểu Tuyết, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Thẩm Thiên Trường hỏi một câu.
Giang Mộ Tuyết cười lắc đầu:
Không có chuyện gì, chỉ biết được một vài chuyện thôi. Thiên Trường, tôi đi trước đây.
Đôi mắt của Thẩm Thiên Trường trở nên căng thẳng:
Có phải là có liên quan đến Diệp Linh Khê không?
Ừm.
Sau khi ra khỏi Cẩm Viên, Giang Mộ Tuyết chỉ lái xe một lát rồi dừng lại ven đường.
Thẩm Thiên Trường thì thay quần áo rồi vào phòng tắm.
Đợi đến khi cô tắm xong thì Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y cũng gửi tin nhắn tới nói là mình đã về tới nhà rồi.
Thẩm Thiên Trường cười nói:
Có chuyện gì thì gọi tôi nhé.
Dứt lời, cô đi ra ngoài.
Cô nằm vật xuống giường, mới nhắm mắt lại một lát thì điện thoại rung lên.
Muộn như thế rồi còn gọi điện cho cô, nếu không phải Trần Tử Nhiễm thì chắc chắn sẽ là Thịnh Lam.
Báo thù.
Sống sót, sau đó báo thù, đó là tín ngưỡng mà Tần Phong tự lựa chọn cho mình.
Lại một âm thanh rơi xuống nước vang lên, Tần Pho9ng cũng nhảy vào trong nước.
Diệp Linh Khê đắm mình trong nước, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Ừ, Thiên Trường, hiện tại các cô có tiện không? Nếu được thì tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Lục một lát.
Lục Chi Cửu ấy hả?
Ùm…
Chỉ mấy giây đồng hồ, Diệp Linh Khê đã rơi từ mái nhà trên tầng hai xuống hồ nhân tạo.
Muộn thế này rồi, chi bằng cô ở lại Cẩm Viên một đêm đi.
Thôi, mai tôi còn có việc.
Cô tắt đèn xe, sự mệt mỏi về thể xác cộng thêm sự căng thẳng về mặt tinh thần khiến cô suy sụp.
Cô vươn tay ra điều chỉnh ghế xe ngả về sau, tựa vào trên ghế, nhắm mắt nghe tiếng hạt mưa rơi tí tách trên nóc xe. Nơi nào đó trong tim bắt đầu nhói đau, cô ôm lấy lồng ngực, cố gắng để mình không rơi lệ.
Đây là… giọng của Giang Mộ Tuyết.
Thẩm Thiên Trường mở choàng mắt ra:
Tiểu Tuyết, xin lỗi, tôi cứ tưởng là Tiểu Nhiễm hoặc Thịnh Lam.
Nửa tiếng sau, Giang Mộ Tuyết tới Cẩm Viên, thấy tóc và quần áo của cô hơi ẩm ướt, Thẩm Thiên Trường biết là ngoài trời lại đang đổ mưa rồi.
Thẩm Thiên Trường dẫn Giang Mộ Tuyết tới cửa phòng làm việc rồi mở cửa ra, Lục Chi Cửu đang ngồi chờ cô ấy trước bàn.
Trên môi Lục Chi Cửu hiện hữu nụ cười:
Nhưng Tần Phong thì khác, trái tim cậu ta đã chết, cậu ta cũng chẳng muốn sống nữa, vậy nên nhất định phải cho cậu ta một tín ngưỡng thì cậu ta mới sống được.
Anh đã cho anh ta tín ngưỡng gì?
Thẩm Thiên Trường bưng một chén trà nóng cho cô ấy, đụng phải tay cô ấy mới cảm nhận được rằng tay cô ấy rất lạnh.
Cám ơn.
Giang Mộ Tuyết nói một câu.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Thiên Trường xuống phòng khách dưới tầng, chỉ chờ mười mấy phút là Giang Mộ Tuyết từ trên tầng xuống.
Thẩm Thiên Trường nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Không sao, tôi cũng không nên… quấy rầy cô muộn như thế, nhưng tôi có một chuyện…
Thấy giọng của Giang Mộ Tuyết hơi nghẹn ngào, Thẩm Thiên Trường bỗng nghĩ tới cảnh Tần Phong và Diệp Linh Khê cùng rời khỏi bữa tiệc tối nay. Cô ngồi tựa vào giường:
Tiểu Tuyết, tôi có một chuyện muốn nói với cô, trong bữa tiệc thương nghiệp tối nay của Tập đoàn Diệp Thị, bọn tôi nhìn thấy… Diệp Linh Khê đi tìm Tần Phong, nhưng cô đừng nghĩ nhiều…
Thẩm Thiên Trường bỗng nghĩ tới điều gì đó:
Anh ấy sống ở nước M không tốt lắm hả?
Suýt thì toi mạng.
Nước3 hồ nhanh chóng bao phủ thân thể của cô ta, chui vào miệng và mũi của cô ta.
Ùm…
Giống như Lâm Uyển Hề khi bị trúng đạn?
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Chi Cửu véo nhẹ vào eo cô:
Không, cậu ta không chỉ bị thương bình thường, mà còn bị thương về mặt tâm lý, trái tim cậu ta đã chết rồi.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu vừa từ bữa tiệc của Tập đoàn Diệp Thị trở về5, đã gần mười hai giờ đêm rồi.
Bởi vì phía nước Mỹ có một email khẩn cấp cần giải quyết ngay, vậy nên Lục Chi Cửu đã tới phòng làm việc trước.
Vậy… Cô đi đường cẩn thận nhé, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.
Ừm.
Giang Mộ Tuyết, cô nhìn thấy chư6a, từ đầu tới cuối, cô luôn là kẻ thua cuộc.
Cẩm Viên.
Thế nhưng Giang Mộ Tuyết lại ngắt lời cô:
Ừm, tôi biết mà.
Cô cũng biết hả?
Thẩm Thiên Trường nhắn chúc ngủ ngon trong nhóm chat, sau đó đặt điện thoại xuống chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tham gia tiệc tối mang tính chất thương nghiệp như thế này thật sự rất hao tổn tinh thần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.