Chương 607: Xin lỗi
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1311 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Cô điều chỉnh cho ghế ngồi dựng thẳng lên, một lần nữa khởi động xe, đạp chân ga lao vút đi.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể 8để tới sân bay thành phố Vân, mua vé máy bay của chuyến bay sớm nhất tới thành phố Cẩm.
Thời Tu Tề trình bày ngắn gọn lý do xuất hiện ở đây.
Giang Mộ Tuyết, bố cô muốn gặp cô.
Có ạ.
Tân Tử Hàn hơi ngạc nhiên, ông vội vàng ra ngoài bảo trợ lý đi mua đồ ăn cho Giang Mộ Tuyết.
Cô cố gắng kìm nén tiếng khóc, gần như không thể đứng vững được nữa.
Giang Mộc Trạch nhanh tay đỡ lấy Giang Mộ Tuyết, cô ngả người vào ngực cậu ta.
Giang Mộ Tuyết gần như là lao thẳng vào bệnh viện. Cô tới trước phòng ICU, nhưng lại được thông báo là bệnh nhân đã được chuyển sang phòng phẫu thuật cấp cứu.
Đây là lần thứ tư Giang Nghị Chi phải cấp cứu rồi, đủ để thấy được mức độ nguy hiểm.
Giang Mộ Tuyết vào phòng phẫu thuật, cô đi tới cạnh bàn mổ, vươn tay ra nắm lấy tay Giang Nghị Chi.
Bố…
Nhìn Giang Nghị Chi nằm trên giường bệnh, Giang Mộ Tuyết cất tiếng gọi.
Tiểu Tuyết, rốt cuộc bố… cũng được… gặp mẹ con rồi…
Giang Mộ Tuyết cầm tay ông thật chặt, giây phút nước mắt tuôn rơi, cô muốn nói rất nhiều điều, nhưng chỉ có thể thốt ra một từ duy nhất:
Bố…
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì cả!
Rốt cuộc là vì sao! Vì sao lại tàn nhẫn với cô như thế!
Cửa phòng bệnh mở ra, Tân Tử Hàn bước vào.
Thấy Giang Mộ Tuyết tỉnh lại, ông ấy vội vàng hỏi:
Tiểu Tuyết, cháu có muốn ăn gì không?
Thấy chỉ có một mình cô, Tân Tử H6àn nhíu mày lại:
Sao chỉ có một mình cháu thế này? Tần Phong đâu?
Sao tự nhiên bố cháu lại mắc bệnh nặng?
Giang Mộ Tuyết 5trầm giọng hỏi.
Giang Mộc Trạch vội vàng tách hai người họ ra.
Tiểu Tuyết, bố con bảo mọi người giấu con, ông ấy không muốn con lo lắng…
Đường Hinh Văn muốn giải thích, nhưng Giang Mộ Tuyết lại trợn mắt nhìn bà:
Bà lấy cớ! Tất cả đều là cái cớ! Đường Hinh Văn, nếu bố tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến bà chôn cùng ông ấy!
Giang Mộ Tuyết đi ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn bác sĩ đẩy ông đi ngày một xa hơn, như thể năm đó cô nhìn thấy mẹ mình bị đưa đi vậy.
Tiểu Tuyết…
Tân Tử Hàn gọi cô.
Giang Mộ Tuyết ôm ngực, cơn đau quằn quại nơi trái tim khiến cô muốn ngạt thở.
Hu… Hu…
Mọi người đứng ở cửa phòng phẫu thuật, ai nấy đều giữ im lặng.
Mười mấy phút sau, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Giang Mộ Tuyết không biết mình đã tới3 đây bằng cách nào, mọi hình ảnh và âm thanh xẹt qua trước mắt và vọng vào tai cô, nhưng không để lại một dấu vết gì trong đầu cô.
Năm giờ sáng, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Cẩm.
Tân Tử Hàn tới đón cô.
Giang Mộ Tuyết thở hổn hển, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút:
Buông tôi ra!
Giang Mộc Trạch buông tay cô ra.
Tiểu Tuyết, từ đầu tới cuối bố cháu chỉ yêu một mình mẹ cháu. Ông ấy cưới Đường Hinh Văn là bởi vì có nỗi khổ tâm…
Bọn họ còn chưa nói xong thì chiếc xe đã dừng trước bệnh viện.
Giang Mộ Tuyết không nói năng gì, cô lao thẳng vào phòng phẫu thuật.
Thấy Giang Nghị Chi không được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tân Tử Hàn lập tức biết rằng Giang Nghị Chi chỉ đang cầm cự để gặp Giang Mộ Tuyết mà thôi. Đôi mắt ông ấy đỏ lên, Giang Mộ Tuyết sắp trở thành người không cha không mẹ thật rồi.
Tiếng gọi ấy như kéo linh hồn của Giang Mộ Tuyết trở lại.
Cô quay đầu nhìn Tân Tử Hàn, nước mắt tuôn ra như ống cống vỡ đê.
Giang Mộ Tuyết xông tới trước mặt bác sĩ, cô hơi sửng sốt, bởi vì bác sĩ ấy là… Thời Tu Tề.
Gần đây tôi đang giao lưu học thuật ở đây.
Giang Mộ Tuyết ngơ ngác nhìn cái cây ngoài cửa sổ, ba chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây, chúng hót rất vui vẻ, trông như một gia đình vậy.
Sau đó, hai chú chim bay đi mất, để lại một chú đứng lẻ loi trên cành cây, hình ảnh đó giống cô biết bao.
Giang Nghị Chi nhìn Giang Mộ Tuyết, đôi mắt bỗng trở nên mông lung.
Có người nói rằng, vào thời khắc lâm chung, con người ta sẽ nghĩ tới chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời.
Ông nhìn Giang Mộ Tuyết mà như nhìn thấy Tân Tuyết Dao.
Nếu tình yêu là một kiếp nạn, vậy thì từ lần đầu tiên gặp người phụ nữ ấy, ông đã biết là mình không thể tránh được kiếp nạn ấy rồi.
Giang Nghị Chi mở hé mắt ra, khuôn mặt của ông bị ống thở che đi, đến việc hô hấp cũng khó khăn lắm rồi.
Nhưng nhìn thấy Giang Mộ Tuyết, đôi mắt ông như sáng lên một chút.
A…
Như thể mất khống chế, Giang Mộ Tuyết đau đớn gào lên.
Giang Mộ Tuyết, bác Giang vẫn đang trong phòng cấp cứu, chị bình tĩnh lại một chút!
Giang Mộc Trạch vừa giữ chặt cánh tay cô vừa nói.
Tân Tử Hàn cũng bước tới:
Tiểu Tuyết, cháu bình tĩnh lại đi đã.
Tân Tử Hàn hít sâu một hơi:
Bố cháu bị ung thư xương giai đoạn cuối, sức khỏe đã suy kiệt từ lâu rồi. Ngoài Đường Hinh Văn ra thì ông ấy không nói cho một ai biết…
Trái tim Giang Mộ Tuyết kéo căng ra, giọng nói cũng hơi run rẩy:
Vì sao ông ấy phải giấu chúng ta…
Con xin lỗi.
Nếu con nói một lời xin lỗi với bố thì bố đừng đi có được không? Đừng bỏ con lại một mình có được không?
Lúc tỉnh lại, Giang Mộ Tuyết phát hiện ra mình đang nằm trên giường.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng tỏ rồi, nhưng thực ra mới qua một tiếng đồng hồ mà thôi.
Giang Mộ Tuyết lại chạy tới cửa phòng phẫu thuật. Dòng chữ
đang phẫu thuật
nhấp nháy, Đường Hinh Văn và Giang Mộc Trạch đứng ở cửa ra vào.
Giang Mộ Tuyết rảo bước tới trước mặt Đường Hinh Văn, cảm xúc kìm nén nãy giờ cũng đang chực chờ bùng nổ. Cô vươn tay ra, túm lấy bà ấy rồi gào lên:
Vì sao lại giấu chúng tôi, vì sao không nói cho tôi biết bệnh tình của bố tôi?!
Rốt cuộc đường cong trên máy theo dõi tình trạng sức khỏe cũng biến thành một đường thẳng.
Giây phút ấy, Giang Mộ Tuyết cảm thấy linh hồn của mình như bị hút ra khỏi cơ thể. Cô ngơ ngác nhìn bác sĩ và y tá ùa vào, nghe bác sĩ tuyên bố bệnh nhân Giang Nghị Chi tử vong. Bọn họ đậy một tấm vải trắng lên đầu ông ấy, sau đó đẩy ông ra ngoài.
Tân Tuyết Dao, chờ tôi.
Tít…
Giang Nghị Chi ra đi quá đột ngột, Giang Mộ Tuyết thì lại đau buồn đến độ ngất xỉu, Tân Tử Hàn lo lắng suốt cả đêm. Ông ngồi xuống bên cạnh Giang Mộ Tuyết, trên mặt cũng chỉ toàn nét mỏi mệt.
Cậu à, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi.
Giang Mộ Tuyết lên tiếng nói.
Vốn Tân Tử Hàn còn tưởng rằng sẽ mất một thời gian rất dài Giang Mộ Tuyết mới bình phục lại được, nhưng không ngờ cô lại vực dậy tinh thần nhanh như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.