Chương 609: Nỗi khổ tâm gì
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1231 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Các cô cứ lo chuyện của mình đi, tôi không sao thật mà, dù sao trước kia cũng từng trải qua rồi.
Trần Tử Nhiễm bỗng cảm thấy 8đau lòng, trước kia cô không hề phát hiện ra rằng Giang Mộ Tuyết kiên cường như thế, rõ ràng cô ấy chỉ đang gắng gượng chịu đựng mà th3ôi.
Cô ngồi xuống, nhìn Giang Mộ Tuyết nói:
Tiểu Tuyết, cô nghe tôi nói này, bố mẹ tôi nằm mơ cũng muốn có một cô con gái ngo9an ngoãn như cô, nếu cô không chê…
Thế nhưng Giang Mộ Tuyết lại lắc đầu:
Tiểu Nhiễm, cám ơn cô.
Tôi nghiêm túc đó,6 nghiêm túc hơn bao giờ hết! Hay là mấy người chúng ta kết nghĩa chị em đi, tôi đảm bảo là sẽ chết muộn hơn các cô!
Trần Tử Nhiễm nói5 với vẻ mặt chân thành.
Từ trước tới này Thịnh Lam luôn đối chọi với Trần Tử Nhiễm, nhưng lúc này lại tán thành với cô ấy:
Ý này hay đó, IQ thấp thì sống thọ là đúng rồi.
Tất cả mọi người mặc quần áo đen, đứng mặc niệm hai phút trước mộ.
Sau khi tất cả kết thúc, đám Thẩm Thiên Trường cũng chào tạm biệt Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết trở về biệt thự nhà họ Giang.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn cô ta:
Thím Thịnh Lam, thím nói vài câu dễ nghe hơn một chút có được không?
Mí mắt của Thịnh Lam giật giật, cô ta cắn răng nói:
Trần Tử Nhiễm, cô gọi tôi là gì hả?
Thím chứ còn gì nữa, cô già hơn tôi nhiều như thế, tôi đang kính trọng cô đấy!
Cô ấy vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ lại mở ra.
Đoàn Văn Trúc và Hạ Hiểu Thi bước vào.
Bọn họ lại trò chuyện với Giang Mộ Tuyết, cho đến tận buổi chiều, khi Tần Phong mở cửa vào nói là đã kết thúc lễ truy điệu, có thể chuẩn bị nghi thức an táng được rồi.
Dứt lời, Đường Hinh Văn đứng lên rồi đi ra ngoài.
Tân Tử Hàn quay đầu nhìn Tần Phong với vẻ nghi hoặc.
Lúc còn sống Giang Nghị Chi đã có thỏa thuận gì với Tần Phong mà ông ấy không biết sao?
Giang Mộ Tuyết rời khỏi lồng ngực của Tần Phong, vệ sinh cá nhân, ăn mặc đâu ra đấy rồi ra khỏi phòng, trùng hợp gặp Giang Mộc Trạch đang đẩy va ly ra khỏi phòng.
Giang Mộc Trạch không ngờ là cô lại dậy sớm như thế, trong mắt hiện lên nét ngạc nhiên.
Đi đâu vậy?
Giang Mộ Tuyết hỏi một câu.
Cô…
Thấy bọn họ lại bắt đầu gây nhau, Tống Ngưng Y thở dài một hơi. Hai người này đã cãi vã suốt khoảng thời gian trên máy bay rồi, cô chỉ đành nghĩ cách chuyển chủ đề:
Tiểu Nhiễm, hình như tôi vừa nhìn thấy Phong Diệc Hành thì phải.
Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó bỗng cảm thấy chột dạ, thế nhưng cô vẫn ngồi thẳng người, vờ như không có chuyện gì:
Nhìn thấy thì nhìn thấy, liên quan gì đến tôi.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày, quay đầu nhìn cậu ta.
Giang Mộ Tuyết, em biết chị ghét em và mẹ, nhưng lúc trước mẹ em gả cho bố chị là vì có nỗi khổ tâm.
Giây phút cuối cùng nhìn thấy bố, Giang Mộ Tuyết đã biết được rằng người mà Giang Nghị Chi yêu vẫn luôn là mẹ cô, nếu không thì vì sao ông ấy lại nhìn cô rồi gọi tên mẹ cô như thế.
Bởi vì sau khi Tân Tuyết Dao qua đời, rất ít khi Giang Nghị Chi đứng ra xử lý chuyện trong công ty, từ đó đã mang đến cơ hội cho các thế lực phản đối trong Giang Lăng, dẫn đến việc nội bộ Tập đoàn Giang Lăng cực kỳ bất ổn. Bây giờ Giang Nghị Chi qua đời đột ngột, chắc chắn những người đó sẽ chớp thời cơ này.
Hẳn là mọi người cũng thừa hiểu tình hình hiện tại của Tập đoàn Giang Lăng rồi đấy, không khả quan chút nào cả, tôi gọi hai người tới là để bàn xem có kế sách ứng đối gì không.
Đường Hinh Văn nhìn Tần Phong rồi thản nhiên mở miệng:
Tôi không tham dự vào đâu, tôi định tới thủ đô với Tiểu Trạch.
Tân Tử Hàn nhíu mày lại:
Đường Hinh Văn, bà đâu nhất thiết phải vội vàng như thế?
Đường Hinh Văn nở nụ cười:
Tôi ở lại đây chỉ làm con bé bực bội thêm mà thôi, chẳng thà đi sớm một chút, để con bé dễ chịu hơn.
Chỉ là hiểu lầm thôi mà, giải thích rõ ra là được.
Tân Tử Hàn mở miệng nói.
Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộc Trạch bỗng gọi cô lại.
Gần như cậu ta chưa bao giờ gọi cả họ cả tên của cô như thế.
Em và mẹ tới thủ đô thì sẽ không về nữa.
Vừa về đến biệt thự là cô lập tức về phòng.
Tân Tử Hàn gọi Tần Phong và Đường Hinh Văn sang phòng khách. Mặc dù hậu sự của Giang Nghị Chi cũng ổn thỏa cả rồi, nhưng vẫn còn Tập đoàn Giang Lăng nữa.
Trong di chúc của mình, Giang Nghị Chi đã để lại tất cả tài sản và cổ phần cho Giang Mộ Tuyết, nhưng với trạng thái hiện tại của Giang Mộ Tuyết thì cô không thể tới tiếp quản công ty ngay được. Hơn nữa cho dù cô tiếp quản thì đám cáo già trong Tập đoàn Giang Lăng cũng sẽ xâu xé cô mất thôi.
Tới thủ đô với mẹ em.
Ờ.
Giang Mộ Tuyết thản nhiên đáp lời, sau đó đi ngang qua cậu ta.
Hôm sau, Giang Mộ Tuyết thức dậy khá sớm.
Ngày hôm qua cô về phòng chủ yếu là để nghi ngơi.
Cô biết rõ sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý sau khi bố mình qua đời.
Cả đoàn người ra khỏi phòng nghỉ, bởi vì mộ địa cách nơi này rất gần, vậy nên Giang Mộ Tuyết ôm hũ tro cốt của Giang Nghị Chi tới thẳng mộ của Tân Tuyết Dao.
Bên cạnh ngôi mộ của Tân Tuyết Dao vẫn luôn có một ngôi mộ bỏ trống, đó là vị trí mà Giang Nghị Chi đã chuẩn bị sẵn cho mình từ lâu.
Giang Mộ Tuyết đặt hũ tro cốt vào, sau đó Tân Tử Hàn và Tần Phong đóng mộ lại.
Đường Hinh Văn lắc đầu:
Ông không hiểu đâu, con bé hận tôi chiếm cứ vị trí của mẹ con bé lâu như thế, làm gì có chuyện thích là giải thích được. Hơn nữa Nghị Chi cũng đã lường trước được tình huống này và lên kế hoạch hết rồi mà?
Tân Tử Hàn cảm thấy khó hiểu;
Lên kế hoạch hết rồi? Kế hoạch gì?
Đường Hinh Văn nhìn Tần Phong:
Cậu nói đi, cậu Tần.
Cho tới tận lúc nhắm mắt xuôi tay, người mà ông ấy mong nhớ vẫn là người phụ nữ tên là Tân Tuyết Dao, thế là đủ rồi.
Vậy nên, thực ra cô không muốn gặng hỏi đến cùng.
Thế nhưng Giang Mộc Trạch đã chủ động nhắc tới thì cô cũng sẵn lòng nghe:
Nỗi khổ tâm gì?
Chị đã bao giờ nghe nói tới nhà họ Tư ở thủ đô chưa?
Giang Mộ Tuyết bỗng nhíu mày lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.