Chương 610: Ít nhất em sẽ không cần phải chờ đến lúc này
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1550 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Ừm, mẹ em và bác Giang là bạn đại học, mối quan hệ cũng không tệ. Mặc dù sau này bọn họ cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng bà ấy gả cho bá8c Giang cũng là điều hợp lý, cho dù người bên thủ đô tới điều tra thì vẫn có thể nói rằng em là con riêng của bác ấy, sau đó đợi đến khi3 thời cơ chín muồi thì sẽ đón em về thủ đô.
Vậy nên từ đầu tới cuối, nhà họ Giang chỉ là công cụ của những người quyền cao chức9 trọng ấy.
Cổ đông Tôn ngồi bên phải tiếp lời:
Biết, biết, cô con gái ngỗ ngược không hiểu chuyện của Chủ tịch Giang chứ gì, bọn tôi biết hết.
Cổ đông Tiền cũng hùa theo:
Nghe nói lúc trước cô không nghe theo sự sắp xếp của bố cô, nhất quyết đòi tới học đại học ở thành phố Vân, cảm giác chuyện này như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, năm nay cô đã tốt nghiệp chưa?
Giang Mộc Trạch buông cô ra, sau đó kéo chiếc va ly cuối cùng của mình xuống dưới nhà.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng của cậu ta, đôi mắt bỗng trở nên u ám, mang theo sự tức giận.
Luật sư Viên gật đầu:
Xin các vị giữ im lặng, tôi là luật sư Viên Hoằng Văn đại diện cho ông Giang Nghị Chi, hiện tại thay mặt cho ông Giang Nghị Chi quá cố, tôi xin phép đọc di chúc của ông ấy…
Luật sư Viên đọc xong cũng có nghĩa là người sở hữu số cổ phần lớn nhất trong Tập đoàn Giang Lăng cũng biến thành Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết cắn răng:
Buông tôi ra!
Giang Mộc Trạch nhìn sang cửa phòng của Giang Mộ Tuyết, Tần Phong đã đứng đó từ lúc nào chẳng hay.
Mãi đến khi Giang Mộc Trạch xuống dưới tầng và ra khỏi biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới hoàn hồn lại.
Cô không phát hiện ra Tần Phong đang đứng đằng sau mình, cứ thế đi xuống tầng dưới.
Giang Nghị Chi qua đời, cô sẽ là người thừa kế tất cả tài sản và cổ phần của ông ấy, bây giờ cô phải tới tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị của Tập đoàn.
Trong buổi họp, luật sư của Giang Nghị Chi sẽ chính thức tuyên bố cô trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Giang Lăng, đồng thời cũng là Chủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo.
Cổ đông Tôn trực tiếp đứng lên:
Sau này những cuộc họp như thê này không cần thông báo cho chúng tôi nữa đâu, tôi không có thời gian chơi với trẻ con.
Đúng thế, lãng phí thời gian, đi thôi!
Giang Mộ Tuyết bước tới vị trí trên cùng.
Luật sư Viên đứng bên cạnh cô, lên tiếng nói:
Thưa các vị cổ đông, cô đây là Giang Mộ Tuyết, con gái của Chủ tịch Giang Nghị Chi vừa mới qua đời, hẳn là các vị đều biết cô ấy.
Thấy Giang Mộ Tuyết không trả lời, nét giễu cợt trong mắt đám cổ đông kia càng rõ rệt hơn.
Những vấn đề chính chốt thì cô không biết rồi, vậy để tôi hỏi cô một câu đơn giản nhất, chiến lược mới nhất trong năm năm tới của Tập đoàn Giang Lăng là gì, chắc cô phải biết chứ?
Cổ đông Tiền vừa dứt lời, mọi người lập tức cười ầm lên.
Trên mặt Giang Mộ Tuyết không có một cảm xúc nào cả:
Chú Viên, đọc di chúc đi.
Bởi vì mới hai mươi tư tuổi, Giang Mộ Tuyết trở thành Chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Tập đoàn Giang Lăng.
Các vị có ý kiến gì với bản di chúc này không?
Luật sư Viên hỏi.
Chậc chậc, ngay cả chiến lược phát triển của tập đoàn cũng không biết, vậy mà lại là Chủ tịch Tập đoàn Giang Lăng, đúng là nực cười!
Giang Mộ Tuyết nhìn đám cổ đông đang tỏ vẻ trào phúng chế nhạo ấy, cô vẫn không nói gì cả, nhưng bàn tay dưới gầm bàn đã siết lại thật chặt rồi.
Giang Mộc Trạch ôm cô chặt hơn nữa.
Giang Mộ Tuyết, xin lỗi, em không ngờ là lại gây tổn thương nặng nề với chị như thế.
Trong những ánh mắt ấy, chỉ có một vài người là thăm dò, còn lại đa phần là trào phúng và đắc ý.
Một con nhóc miệng còn hôi sữa, bọn họ thừa sức dắt mũi.
Giang Mộ Tuyết siết chặt nắm đấm:
Bởi vì có quyền có thế, các người vô duyên vô cớ bắt bố tôi gánh chịu tiếng xấu ba6o năm như thế, đã bao giờ các người nghĩ xem chuyện đó sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến gia đình chúng tôi chưa?
Giang Mộc Trạch c5úi đầu xuống:
Lúc trước Tư Tấn đã đồng ý sẽ thực hiện một nguyện vọng của bác Giang, nhưng bác Giang lại qua đời đột ngột…
Luật sư này đã đi theo Giang Nghị Chi nhiều năm, Giang Mộ Tuyết cũng biết ông ấy, cô nở nụ cười nhẹ:
Chú Viên, vất vả cho chú rồi.
Bọn họ vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Giang Mộc Trạch ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Tuyết:
Lời hứa này cũng có hiệu lực với chị, bất cứ lúc nào cũng được.
Giang Mộ Tuyết ngửa dầu hít sâu một hơi:
Các người lập tức cút ra khỏi nhà họ Giang đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.
Dứt lời, cô xoay người đi, nhưng cổ tay lại bị kéo lại, sau đó Giang Mộc Trạch kéo cô xoay một vòng, rơi vào lòng cậu ta.
Theo bản năng, Giang Mộ Tuyết muốn giãy giụa.
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, tất cả các cổ đông đều không nhịn được phì cười.
Chỉ là tổ trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng mà cũng dám ăn nói ngông cuồng trước mặt bọn họ?
Lúc ra khỏi biệt thự thì chú Hoa quản gia đã chờ sẵn ở đó rồi.
Giang Mộ Tuyết lên xe, tới thẳng trụ sở của Tập đoàn Giang Lăng.
Cổ đông Trương ngồi bên trái cười khẩy:
Bản di chúc này thì chúng tôi không có ý kiến gì cả, nhưng mà chúng tôi rất lo lắng về năng lực của cô Giang đây.
Đúng thế, để một con nhóc miệng còn hôi sữa chưa tốt nghiệp làm Chủ tịch Tập đoàn Giang Lăng, há chẳng phải là làm cho cười cho thiên hạ sao?
Cổ đông Triệu nói.
Giang Mộ Tuyết bỗng nhìn về phía ông ta:
Vị cổ đông này, tôi cảm thấy mình cần nhắc nhở ông một câu, năm nay tôi hai mươi tư tuổi, trường mà tôi học là Đại học A tốt nhất ở thành phố Vân, năm ngoái từng làm việc một năm trong Tập đoàn Lục Đạt - doanh nghiệp thuộc top mười trên cả nước. Tôi không trách ông già cả mù lòa, nhưng nếu chưa biết gì mà đã phát biểu lung tung thì lại là hồ đồ rồi đấy, tôi khuyên ông nên tính đến chuyện về hưu đi.
Hiển nhiên là cổ đông Triệu không ngờ là Giang Mộ Tuyết lại phản bác lại, ông ta chỉ biết trợn mắt nhìn cô, không nói ra được câu gì.
Ha ha, vậy thì tôi cũng phải hỏi xem cô Giang một câu, cô từng làm trong bộ phận nào của Tập đoàn Lục Đạt, đảm nhiệm chức vụ gì?
Cổ đông Tôn mở miệng hỏi.
Chức vụ của tôi là tổ trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng.
Chính vì vậy, đám cổ đông càng muốn làm khó cô hơn.
Cô Giang, cô có biết dự án lớn nhất của Tập đoàn Giang Lăng chúng ta năm nay là gì không? Cô có hiểu biết gì về doanh thu quý trước của tập đoàn không? Cô có biết kế hoạch phát triển ra nước ngoài của Tập đoàn Giang Lăng tiến hành đến đâu rồi không?
Cậu ta nhếch môi cười, sau đó cúi đầu thì thầm vào tai Giang Mộ Tuyết:
Giang Mộ Tuyết, em thật sự rất hận bản thân mình, vì sao em không sinh ra sớm hơn năm năm nhỉ? Như vậy thì ít nhất em không cần phải chờ đến lúc này mới được thốt ra câu em thích chị.
Giang Mộ Tuyết lập tức sững người.
Mọi người đã có mặt tề tựu trong phòng họp Hội đồng quản trị.
Giang Mộ Tuyết và luật sư Viên bước vào, ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Ông ta hỏi một lèo ba câu, Giang Mộ Tuyết không thể đưa ra câu trả lời chính xác được.
Cô đã tới thành phố Vân sáu năm, trên cơ bản không hiểu biết gì nhiều về Tập đoàn Giang Lăng, tuy rằng sau này có thể từ từ học, nhưng rõ ràng là đám cổ đông trong Hội đồng quản trị sẽ không cho cô thời gian.
Nửa tiếng sau, chiếc xe tới nhà để xe của tòa cao ốc Giang Lăng, luật sư của Giang Nghị Chi đang chờ cô ở đó.
Cô Giang.
Luật sư khách khí chào hỏi.
Đi!
Thấy cổ đông Tôn đứng lên, đám cổ đông cũng chuẩn bị bỏ đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.