Chương 655: Em sẽ nghe lời
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1355 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Lục Chi Thất nhướng mày:
Tiểu Cửu nói cần thời gian.
Vậy nên Lục Chi Cửu mới bảo Lục Chi Thất tới thành phố Vân, mục đíc8h chủ yếu là để tranh thủ thời gian. Tình hình của phe phản đối quá phức tạp, nhất định phải tốn thời gian chỉnh đốn.
Cố Ngôn Quyết cạn lời nhìn bọn họ:
Vậy hai người không thể báo trước cho tôi một tiếng được hay sao? Có biết là tôi9 từng nghĩ mình sẽ tiêu đời ở đây luôn không hả?
Hơn nữa lúc này chân anh ấy đang bị thương, bây giờ mà về thì e6 rằng sẽ mất mấy bộ quảng cáo không quay chụp được, không cần nghĩ cũng biết Lý Dương sẽ sửng cồ lên thế nào.
Cô không gọi anh là Lục Chi Cửu như trước kia nữa.
Lục Chi Cửu nhìn hai bàn chân trần của cô, lông mày hơi nhíu lại:
Đi giày vào đi đã.
Trước kia anh ấy không hiểu thật, nhưng gần đây thì đã ngờ ngợ hiểu ra rồi.
Có một số thứ, càng nặng nề thì càng không muốn để đối phương biết.
Có phải Thẩm Thiên Trường quên là đã gặp Tiểu Cửu như thế nào rồi không?
Lục Chi Thất lại há miệng hỏi.
Ừm, với phản ứng ngày hôm nay thì chắc là không nhớ đâu.
Nhìn bóng lưng có vẻ khá cuống quýt của cô, tận sâu nơi đáy mắt Lục Chi Cửu hiện lên ý cười nhè nhẹ.
Thẩm Thiên Trường nằm lên giường, lăn qua lăn lại một hồi. Điện thoại đang ở đây, nhưng chẳng có mạng và tín hiểu, chắc là bị làm nhiễu sóng rồi.
Cô cứ tưởng hôm nay sẽ phải ngủ một mình cơ.
Cửa phòng đóng lại, Lục Chi Cửu đi tới cạnh giường, bật đèn ngủ rồi vén chăn lên.
Vố5n dĩ trong kế hoạch không có sự xuất hiện của cậu.
Lục Chi Thất mở miệng.
Cố Ngôn Quyết liếc xéo anh một cái, còn chưa kịp nói gì thì Lục Chi Cửu đã lên tiếng trước.
Thẩm Thiên Trường ngạc nhiên nhìn anh, mấy giây sau mới hiểu ra:
À ừm được, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon.
Dứt lời, cô buông tay ra, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Hiển nhiên nơi này chỉ có một mình cô.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt một lúc, bỗng cảm thấy trái tim còn trống rỗng hơn cả bụng.
Trong khoảng thời gian qua, cô đã mơ quá nhiều rồi.
Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn quay về đi giày.
Cô đứng trong phòng, lấy tay che ngực rồi hít sâu một hơi, có lẽ cô còn cần một khoảng thời gian để làm quen với Simon bây giờ.
Lục Chi Thất ngồi dịch về phía sau, ngửa mặt ngả vào xô pha:
Có lẽ đối với người khác thì có bị tẩy não, nhưng với Thẩm Thiên Trường thì không.
Nghe vậy, Cố Ngôn Quyết không nói gì nữa.
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng trái tim của Thẩm Thiên Trường bỗng đập thình thịch.
Cô cúi đầu, quặp đầu ngón chân một cách mất tự nhiên:
Ừm… Simon, em đói lắm.
Bọn họ tới phòng ăn, ở đó không có các món ăn cầu kỳ gì cả, tất cả là thức ăn làm chung cho các thành viên trong phe phản đối.
Lục Chi Cửu lấy đĩa múc cho Thẩm Thiên Trường, sau đó đặt xuống trước mặt cô.
Lục Chi Thất ngồi im nhìn lên trần nhà:
Có phải sau này nó cũng không định nói cho con bé ấy không?
Rốt cuộc Cố Ngôn Quyết cũng dập tắt xì gà, đứng lên đi ra ngoài:
Tóm lại là em sẽ không nói.
Ăn uống xong, bọn họ ra khỏi phòng ăn, Lục Chi Cửu đi đằng trước, Thẩm Thiên Trường đi theo sau.
Cô nhìn vào lưng anh, bỗng rảo bước nhanh hơn, đi sát bên trái anh, sau đó dè dặt thò tay ra cầm tay anh, nhưng cô không dám mạnh bạo quá, chỉ cầm một ngón tay của anh.
Trong phòng ngủ trên tầng ba.
Thẩm Thiên Trường bị cơn đói đánh thức. Cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, đèn ngủ tản ra tia sáng yếu ớt, ngoài cửa sổ là một màu đen kịt.
Đưa bọn họ về trước? Có nghĩa là cô không cần về đúng không?
Nghĩ tới đây, không biết vì sao Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy khuôn mặt hơi nóng.
Anh Bảy, trở về thì anh mau chóng vào Lục Thị đi, ông nội lớn tuổi rồi, không nên để ông vất vả quá.
Khóe môi của Lục Chi Thất hơi giật giật, quả nhiên anh trở về cũng chẳng được nhàn nhã bao lâu, rốt cuộc bao giờ anh mới thoát khỏi cuộc sống này được đây?
Ánh đèn bên ngoài rất sáng. Theo bản năng, cô nhắm mắt lại, làm quen một hồi mới nhìn thấy bố cục ở đây.
Trông nơi này rất giống một văn phòng, có một tủ sách và hai chiếc ghế xô pha.
Lục Chi Cửu hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn để cô cầm.
Về đến phòng, Lục Chi Cửu quay đầu nhìn cô:
Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn có việc.
Cô chỉ có thể mở mấy trò chơi offline ra, chính cô cũng không biết chúng được download từ lúc nào nữa, lại là tác phẩm của Trần Tử Nhiễm đây mà.
Chơi được một lát, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy buồn ngủ, lúc này cô mới đặt điện thoại xuống và tắt đèn đi.
Cố Ngôn Quyết và anh Bảy…
Về phòng nghỉ ngơi rồi, ngày mai anh sẽ sai người đưa họ về trước.
Thẩm Thiên Trường đang nằm quay lưng về phía anh, bàn tay vô thức túm lấy góc chăn.
Phía sau nhanh chóng truyền tới tiếng hít thở đều đều của anh, hình như là ngủ rồi thì phải.
Cô lập tức bật dậy, nhanh chóng xuống giường rồi chạy ra ngoài, chẳng thèm đi giày dép gì cả.
Cô chạy tới chỗ cửa rồi mở cửa phòng ra.
Ừm, em sẽ nghe lời.
Thẩm Thiên Trường cúi đầu nói một câu.
Cô biết chắc chắn là anh đang nhìn cô, nhưng cô không dám ngẩng đầu đối mặt với anh. Thẩm Thiên Trường căng thẳng muốn chết, rõ ràng người này chính là Lục Chi Cửu, vì sao cô lại hồi hộp như thế?!!!
Dặn dò xong xuôi, Lục Chi Cửu đứng lên đi ra ngoài.
Cố Ngôn Quyết nhìn theo bóng lưng anh, đồng thời hỏi Lục Chi Thất:
Anh nói xem, với trạng thái này của cậu ấy rốt cuộc là có bị tẩy não không đây?
Thay giày xong, Thẩm Thiên Trường đi ra ngoài.
Lục Chi Cửu dẫn cô ra ngoài.
Trong tủ sách có một xấp hồ sơ, laptop đặt trên bàn, Thẩm Thiên Trường nhận ra đó là laptop của Lục Chi Cửu.
Nhìn thấy chiếc laptop ấy, không hiểu sao cô lại thở phào một hơi. Cô thực sự rất sợ mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ.
Sau khi nhắm mắt lại, đang mơ mơ màng màng thì cửa phòng lại mở ra, Lục Chi Cửu bước tới.
Thẩm Thiên Trường đang nằm nghiêng, cô lập tức mở mắt ra, nhưng không dám động đậy gì cả.
Thẩm Thiên Trường nhỏ giọng nói
cám ơn
, sau đó cầm đũa cúi đầu ăn cơm.
Ăn được một lát, cô bỗng nhớ tới Cố Ngôn Quyết và Lục Chi Thất.
Lục Chi Cửu bước vào trong phòng. Anh đã thay bộ quần áo chiến đấu ban ngày đi, mặc chiếc áo ngủ màu đen. Thẩm Thiên Trường cúi đầu nhìn quần áo của mình, hình như cô đang mặc đồ của anh thì phải.
Em dậy rồi à?
Lục Chi Cửu mở miệng hỏi một câu.
Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này cô cũng tỉnh ngủ luôn rồi. Rõ ràng người bên cạnh là Lục Chi Cửu, nhưng Simon lại thật sự khiến cô… không biết phải làm sao.
Cô rón rén, nhẹ nhàng xoay người lại, sau đó mở hé mắt ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.