• 1,113

Chương 659: Lại gần một chút


Đó là một câu trả lời như trong dự đoán, Lục Chi Cửu cũng che giấu sự cô đơn nơi đáy lòng.

Anh vẫn cười, nhưng lại 8dùng sức rút tay mình ra khỏi tay cô.

Sắc mặt của cô lập tức thay đổi, quăng khăn mặt lên người anh.
Giữ cô ở lại bên cạnh anh như bây giờ vốn chính là tư tâm của anh, nhưng tóm lại là không thể lâu dài được.
Thấy anh nhắm mắt lại, Thẩm Thiên Trường cố tình đợi một lúc lâu rồi mới cúi người tới gần anh, kề sát vào tai anh rồi nói bằng giọng mà chỉ hai người bọn họ nghe thấy.

Anh đang nghĩ cái gì thế? Tự lau đi!

Ném xong, cô chạy xộc ra khỏi phòng.
Đến khi rửa mặt xong và đẩy anh ra khỏi nhà tắm, Thẩm Thiên Trường mới cầm quần áo đi tắm.
Lúc cô tắm xong thì Lục Chi Cửu đã tự chuyển từ xe lăn lên giường rồi, đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Ừm, anh biết.

Vậy nên ngay từ giây phút trở lại căn cứ, khoảng thờ3i gian anh làm Lục Chi Cửu cũng đã kết thúc, anh không thể lấy thân phận là Simon để xuất hiện trong đám cưới được.
Anh chưa bao giờ mong chờ gì vào chuyện này.
Đầu óc thiếu oxy khiến cô chẳng rảnh để nghĩ xem vì sao người này đã bị thương rồi mà còn dồi dào sức lực như thế.

Cộc cộc cộc…


Nhưng anh có đồng ý để Phong Phi Linh yêu anh không?

Lục Chi Cửu mở choàng mắt ra.
Lau tay xong, cô đẩy anh sang một bên, cẩn thận cởi quần áo anh ra, cầm khăn lông và bê một chậu nước ấm tới, làm ướt khăn rồi lau cho anh.
Thẩm Thiên Trường chưa từng chăm sóc ai như thế bao giờ, tóm lại Lục Chi Cửu nói thế nào thì cô làm thế nấy, hơn nữa còn rất nghiêm túc, chăm chú.

Sao em biết anh không như thế?

Rõ ràng là cô ngủ quá nhanh, nửa đêm còn bị ác mộng đánh thức mấy lần, khiến ngọn lửa mà anh cố gắng đè xuống cũng bùng lên mấy lần, gần như thức trắng cả đêm.
Thẩm Thiên Trường lại quay về, cầm khăn mặt lên ngâm nước ấm, nghiêm túc lặp lại quá trình vừa rồi, lẳng lặng lau chùi xong xuôi cho anh.
Sau đó cô lại thay áo ngủ cho anh, bóp kem cho anh đánh răng.
Thẩm Thiên Trường cạn lời, sao trước kia cô không phát hiện ra anh… phiền phức thế nhỉ?

Vậy anh nói đi, tắm thế nào bây giờ? Tắm để vết thương nhiễm trùng à?

Giây phút mà cô sắp ngủ thiếp đi…

Thẩm Thiên Trường.

Tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Thiên Trường giật mình đẩy anh ra, đỏ mặt đứng lên đi mở cửa.

Người khó chịu lắm, không tắm anh không ngủ được.




Lục Chi Cửu cũng đặt điện thoại xuống, chậm rãi ngả mình xuống.
Các dây thần kinh đã kéo căn cả một buổi tối, rốt cuộc lúc này cũng được thả lỏng. Thẩm Thiên Trường nằm trong chăn, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Thế là cô đẩy anh tới trước bồn rửa mặt, điều chỉnh cho xe lăn cao hơn một chút, sau đó cầm tay phải dính máu của anh đưa tới dưới vòi nước nghiêm túc rửa cho anh.
Cánh tay trái của Lục Chi Cửu bị thương nên không thể động đậy gì được, Thẩm Thiên Trường chỉ có thể lau cho anh.
Thẩm Thiên Trường thở phì phò quay về phòng. Quả nhiên cô không thể quá tốt với con người này được, cô đang nghiêm túc chăm sóc anh, còn anh thì chỉ toàn nghĩ mấy thứ bậy bạ.
Năm phút sau, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nguôi giận một chút, lúc này cô mới quay về nhà tắm.
Nhưng Lục Chi Cửu chỉ vờ như không nhìn thấy, cũng không có ý định buông tay ra.
Thẩm Thiên Trường không làm gì được anh, chỉ có thể để mặc anh cầm tay đi qua hành lang rồi vào thang máy.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng buông tay cô ra.
Sau khi đẩy anh vào nhà tắm, Thẩm Thiên Trường lại nhìn cánh tay và bắp chân anh.
Như thế này thì làm sao mà tắm được, vết thương không được dính nước.

Anh đang bị thương, đợi đến khi đụng được vào nước rồi hãy tắm.

Lục Chi Cửu nhắm mắt lại. Chính anh đã lựa chọn để cô biết anh là n6gười như thế nào, vậy nên dù kết quả thế nào thì anh cũng sẽ chấp nhận.
Dù sao trong mười năm mà chỉ có một mình a5nh nhớ, anh cũng đã vượt qua được, cùng lắm thì lại thêm mười năm nữa thôi.

Tối qua anh có thế đâu?!
Thẩm Thiên Trường đỏ mặt quát.
Lục Chi Cửu nhìn cô, trong mắt hiện lên hàm ý nào đó.
Phong Phi Linh.

Em biết, em đã làm Thẩm Thiên Trường rất nhiều năm, nhưng suy cho cùng em vẫn phải nhận lại tổ tông. Trên người em chảy dòng máu nhà họ Phong, huống chi bọn họ cũng không cố tình vứt bỏ em, vậy nên em không có lý do gì mà không quay lại cả. Lần này em đi vội quá, đến lúc về có thể Phong Diệc Hành đã làm xong hộ khẩu của em rồi. Anh biết đấy, Phong Diệc Hành rất…

Lục Chi Cửu vẫn ngồi im tại chỗ, khăn mặt trong tay anh đã lạnh rồi, tự anh không lau chùi được.

Nếu anh mà không có chút phản ứng gì thì em mới phải lo lắng thật đấy.




Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, được rồi, anh đang bị thương, cô chẳng buồn tranh luận với anh.



Ha ha, còn nói như đúng rồi vậy.
Lúc đi ngang qua Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu bất chợt vươn tay ra cầm tay cô.
Thẩm Thiên Trường nháy mắt ra hiệu với anh, trên hành lang có bao nhiêu thành viên phe phản đối đó!
Thẩm Thiên Trường vội vàng tránh sang một bên, đứng ở cạnh cửa nói:
Ừm, anh vào đi.

Vu Ngạo vào phòng, lấy chiếc xe lăn được gấp gọn bên cạnh ra, dìu Lục Chi Cửu ngồi lên xe lăn rồi đẩy anh ra khỏi phòng y tế.

Hứ?
Thẩm Thiên Trường mơ màng lên tiếng.

Lại gần một chút, anh không động dậy được.


Em lấy khăn ướt lau người cho anh đi.

Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy được thôi.
Tới đây mấy ngày rồi mà chưa thấy anh cầm điện thoại lần nào, ở đây lại không có tín hiệu, cô còn tưởng là anh vứt điện thoại đi rồi cơ.
Thẩm Thiên Trường đi tới mép giường, vén chăn lên nằm xuống.
Vu Ngạo đứng ở bên ngoài.

Bà chủ, muộn rồi, tôi tới đưa gia chủ về phòng.

Lục Chi Cửu nhìn cô,
Anh muốn tắm.

Thẩm Thiên Trường

một tiếng, sau đó chỉ vào tay anh:
Anh buông tay ra đi, để em đẩy anh vào nhà tắm.

Vào trong phòng, Vu Ngạo buông Lục Chi Cửu ra rồi đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu:
Anh muốn nghỉ ngơi hay muốn làm việc?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.