Chương 660: Vừa rồi em không dỗ anh
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1257 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Bởi vì cần chuẩn bị bữa sáng cho những người khác nên đầu bếp phòng ăn cũng phải dậy rất sớm. Thấy cô vào, ông ấy lẳng lặng nhườ8ng vị trí cho cô.
Thẩm Thiên Trường ngại ngùng cười một tiếng, sau đó lấy gạo trong tủ bếp ra, sau đó lại tìm chút thịt3 nạc, ở đây không có trứng muối, vậy nên cô chỉ có thể thay bằng rau.
Trước kia lúc ở trong nước, Lục Chi Cửu thường xu9yên nấu cháo cho cô, bây giờ cô tự tay làm, tuy rằng hương vị cũng tàm tạm, nhưng không biết vì sao cô cứ cảm thấy thiếu thiếu 6chút gì đó.
Lục Chi Cửu vẫn im thin thít.
Thẩm Thiên Trường
xì
một tiếng, vừa làm hòa mà đã làm mình làm mẩy như thế, có biết mấy tháng nay cô đau khổ thế nào không?
Không ăn thì dẹp, cô đi ăn một mình.
Cô bước tới giật khăn mặt xuống, cứ thế lau lên mặt anh.
Nhưng Lục Chi Cửu lại cầm lấy tay cô:
Để anh tự lau.
Khuôn mặt này anh cũng là của em, em muốn lau thì lau!
Em…
Chỉ một câu đã chặn họng Thẩm Thiên Trường.
Vừa rồi em nói ra câu làm tổn thương người khác như thế, mà còn đi ra ăn cháo một mình, chẳng màng đến sự sống chết của anh, em máu lạnh với anh hơn trước nhiều.
Được, dù sao bây giờ cô cũng có thời gian, vậy thì tranh luận nào!
Cô đi tới vị trí đối diện với anh, sau đó khoanh tay ngồi xuống:
Được, vậy anh nói đi, thái độ của em thay đổi thế nào?
Lục Chi Cửu đặt bát đũa xuống, anh ngước mắt nhìn cô:
Trước kia Thẩm Thiên Trường biết dỗ anh, vừa rồi em không dỗ anh.
Thẩm Thiên Trường đứng ngay bên cạnh, nhưng anh nhất quyết không chịu mở miệng.
Trông dáng vẻ ấy thật là bất lực.
Thẩm Thiên Trường khoanh tay, nhìn dáng bất lực ấy của anh, tự nhiên Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy bực bội.
Anh cứ chờ đó cho em!
Thẩm Thiên Trường hung dữ nói xong câu này rồi thu dọn bát đũa, thở phì phò đi ra khỏi phòng.
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, hai hàng lông mày của Lục Chi Cửu mới giãn ra, rốt cuộc trong cặp mặt phẳng lặng không chút gợn sóng của anh cũng hiện lên ý cười.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Thế nhưng người đàn ông ở đối diện vẫn thờ ơ như không:
Anh không tin.
Thẩm Thiên Trường tức điên lên, cô hít sâu một hơi:
Được, vậy tối nay, ngay tối nay em sẽ chứng minh cho anh thấy, để anh biết em có hứng thú với anh không, được chưa?
Lục Chi Cửu nhíu mày:
Nhưng anh không động đậy gì được.
Anh yên tâm, mặc dù anh sắc nước hương trời thật đấy, nhưng em vẫn còn lương tâm, tuyệt đối sẽ không làm gì người tàn tật ốm yếu đâu.
Nụ cười của anh cứng đờ lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
Thẩm Thiên Trường!
Đừng có lườm em, lườm em thì vết thương của anh cũng chẳng khỏi ngay được.
Bây giờ anh muốn đi vệ sinh.
Lục Chi Cửu mở miệng nói.
…
Thẩm Thiên Trường muốn sửng cồ lên, cô cảm thấy Simon chẳng đáng yêu chút nào cả, cô nhớ Lục Chi Cửu của cô!
Rất lâu sau, rốt cuộc cô cũng từ từ cúi người tới gần.
Lúc trước ở chung với Lục Chi Cửu, cô luôn trực tiếp và bạo dạn, chưa bao giờ giống như lúc này, hôn một cái thôi mà cũng khiến trái tim cô đập rộn ràng.
Có vẻ như Lục Chi Cửu ngủ rất sau, vậy nên không có phản ứng gì cả.
Xin hỏi vừa rồi em nói câu nào làm tổn thương anh rồi hả?
Còn nữa, cô không màng đến sự sống chết của anh bao giờ? Tự nhiên gán cho cô cái tội này, bây giờ người sai biến thành cô luôn rồi.
Lúc trước em nói trước mặt bao người là muốn ly hôn với anh, còn nói thẳng thừng như thế…
Một lát sau, Lục Chi Cửu ra khỏi nhà vệ sinh, tự điều khiển xe lăn ra ngoài, thấy trong hộp giữ nhiệt vẫn còn cháo, bèn tự lấy bát ăn.
Anh học theo hành động vừa rồi của Thẩm Thiên Trường, xì xụp ra thành tiếng.
Nghe tiếng húp cháo ấy, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng không nhịn được nữa.
Nhưng nhìn khóe môi hơi cong lên của anh, rốt cuộc cô cũng nhận ra…
Cô tách khỏi anh, rốt cuộc cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa, quýnh lên hỏi:
Này, sao anh lại giả vờ ngủ thế hả?!
Lục Chi Cửu mím môi, anh chậm rãi mở mắt, đôi mắt gợn sóng lăn tăn:
Anh phải giả vờ ngủ để em tiện hơn chứ?
Vừa rồi em nấu cháo, anh có muốn ăn không?
Cô nhìn anh rồi dịu dàng hỏi.
Lục Chi Cửu không nói gì, hiển nhiên là không định cho cô xuống nước.
Thẩm Thiên Trường đứng phắt dậy:
Anh không ăn thì em ăn nhé?
Thẩm Thiên Trường bó tay luôn rồi, toàn mấy cái chuyện đâu đâu thế này!
Ai nói em không có hứng thú với anh? Đời này em mới chỉ có hứng thú với anh thôi đấy!
Thẩm Thiên Trường gần như là hét ra câu này.
Hét xong, chính cô cũng ngây ra như phỗng, khuôn mặt lập tức đỏ ửng.
Trước kia Lục Chi Cửu chẳng bao giờ tự nhiên giận dỗi như thế.
Em có chắc anh mới là người thay đổi thái độ không?
Thẩm Thiên Trường trợn mắt lên, cái này gọi là gì? Vừa ăn cắp vừa la làng!
Sau này có thời gian, cô phải hỏi Lục Chi Cửu xem anh có bí quyết gì không mới được.
Thẩm Thiên Trư5ờng bưng cháo đã nấu xong và về phòng.
Người đàn ông kia vẫn đang yên tĩnh ngủ trên giường, Thẩm Thiên Trường bước tới gần, không đánh thức anh mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống mép giường nhìn anh.
Lục Chi Cửu mím môi nhìn cô, khuôn mặt hơi đen lại.
Thẩm Thiên Trường cũng hầm hừ nhìn anh.
Ai chẳng biết giận dỗi!
Lục Chi Cửu hít sâu một hơi, nếu tối qua phe địch không đông như thế thì anh làm gì đến mức này?!
Thế là anh ngoẹo đầu sang một bên, lạnh mặt không nói năng gì.
Thấy anh giận dỗi, không biết vì sao Thẩm Thiên Trường lại thấy vui hơn, nhưng cô vẫn hiểu là phải biết điểm dừng.
Thẩm Thiên Trường ra phòng ngoài, tự cầm bát múc cháo ra, cố tình húp xì xụp thành tiếng.
Đến khi ăn xong và quay về phòng thì Lục Chi Cửu đã tự bò từ trên giường xuống xe lăn rồi. Thẩm Thiên Trường thấy anh vào nhà vệ sinh một mình, tự bóp kem đánh răng rồi lẳng lặng đánh răng.
Đánh răng xong, anh lại mở vòi nước rửa mặt, bởi vì khăn mặt treo trên cao nên anh với mấy lần mà không với được.
Lục Chi Cửu, rốt cuộc anh định giận dỗi tới khi nào hả?!
Chỉ một câu nói thôi mà, có cần thiết phải thế không?!
Thẩm Thiên Trường vẫn chưa xả giận, lại nói tiếp:
Cho dù bây giờ anh là Simon thì thái độ của anh đối với em cũng khác trước quá rồi đấy!
Vu Ngạo và một thành viên khác tên là Lid đi tới.
Gia chủ.
Ngài Simon.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.