• 1,113

Chương 662: Anh không thể đi với em


Thế nên để chứng minh là cô không hề qua loa, cô đành phải
tận tâm tận lực
chứng minh bản thân.

Mấy ngày tiếp t8heo, Thẩm Thiên Trường như một quả cam bị vắt kiệt.

Nửa đêm cô đi vệ sinh, mệt đến mức ngủ gật trên bồn cầu.
Đến cuối cùng cô cũng không biết mình đã quay lại giường bằng cách nào, vậy nên lúc tỉnh dậy, cô ngây ra mất một lú9c.
Thẩm Thiên Trường kiên nhẫn ngồi chờ trong phòng khác.
Đến tận khi đồng hồ chỉ đến mười giờ tối, đội thành viên cuối cùng cũng bắt đầu tập kết khởi hành. Thẩm Thiên Trường đứng lên, bước tới đằng sau Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu quay đầu nhìn cô:
Thẩm Thiên Trường, em đi với Vu Ngạo đi.

Thẩ5m Thiên Trường còn chưa kịp đứng lên thì cửa phòng mở ra.
Nhìn Lục Chi Cửu đi về phía mình, cô ngây ra mất một lát:
Anh… Đi được rồi à?

Lục Chi Cửu đi tới trước mặt cô, chỉ dùng một tay đã xách được cô lên:
Vết thương trên chân không nặng.

Thẩm Thiên Trường cắn môi, không phải cô không hiểu ý của Lục Chi Cửu.
Anh phải bảo đảm sự an toàn của cô, đồng thời cũng không thể để nhiều thành viên của phe phản đối liều mạng ở bên ngoài được.
Sức chiến đấu của cô thì lại quá yếu, nếu nhất quyết đi theo anh thì sẽ làm liên lụy đến anh.

Tất cả mọi người đều đi bằng đường hầm thì nó sẽ không còn là lối đi an toàn nhất nữa.
Lục Chi Cửu thản nhiên nói.

Vậy em muốn anh đi bằng đường hầm với em.

Lục Chi Cửu nhìn cô, ánh mắt vô cùng tỉnh táo:
Thẩm Thiên Trường, anh không thể đi với em được.

Thẩm Thiên Trường sửng sốt:
Không phải em đi cùng anh sao?

Vu Ngạo bước lên phía trước:
Bà chủ, dưới pháo đài này có một đường hầm thông ra bên ngoài, chúng ta đi lối đó sẽ an toàn hơn.

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu:
Đường hầm an toàn hơn, vì sao mọi người không đi bằng lối đó luôn?

Chờ đến khi màn đêm buông xuống, Lục Chi Cửu mới dẫn Thẩm Thiên Trường xuống dưới.
Ở đại sảnh và ngoài cửa có bốn mươi, năm mươi thành viên phe phản đối đứng đó, tất cả đều mặc trang bị chiến đấu cùng như nhau.
Đêm nay bọn họ phải đột phá vòng vây của phe bảo thủ, sau đó chuyển tới trận địa mới.

Ừm.

Lid nhìn Thẩm Thiên Trường một cái rồi xoay người đi.
Thẩm Thiên Trường ăn cơm xong, Lục Chi Cửu lại mặc một chiếc áo chống đạn hạng nặng cho cô.
Sau đó, bọn họ lại quay về phía Thẩm Thiên Trường:
Bà chủ.

Thẩm Thiên Trường cạn lời nhìn Lid. Lúc trước anh ta nói sẽ bảo các thành viên chủ động trò chuyện với cô, kết quả cứ nhìn thấy cô là bọn họ sẽ gọi cô là
bà chủ
, sau đó… không có sau đó nữa…
Lục Chi Cửu nhìn đồng hồ, sau đó nhìn sang Lid. Lid gật đầu đi ra ngoài.
Một lát sau, số thành viên ở cổng vơi đi một nửa.
Lần này bọn họ chia thành mấy đường để rút lui, sau đó phá vòng vây vào những thời điểm khác nhau và từ những phương hướng khác nhau.
Một tiếng sau, các thành viên của đội thứ hai cũng xuất phát.
Thẩm Thiên Trường hoài nghi nhìn anh:
Lục Chi Cửu, sao em cảm thấy anh đang cố tình lừa em thế hả?

Vẻ mặt của Lục Chi Cửu vô cùng nghiêm túc:
Đi ăn chút gì đó đi, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, không ngờ nhanh như thế mà đã phải đi rồi.
Thẩm Thiên Trường nhìn dáng vẻ nghiêm trang của mấy chục con người này, từ ánh mắt của bọn họ, cô nhìn thấy khát vọng về cuộc sống mới, giống hệt với ánh mắt của Lid.
Cuộc sống đơn giản của người bình thường chính là thứ mà bọn họ cần phải trả giá rất nhiều để đổi lấy.
Nhìn thấy Lục Chi Cửu, những người trong đại sảnh cung kính lên tiếng:
Ngài Simon.

Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn thức dậy vệ sinh cá nhân, cơm nước đã được đặt sẵn trên bàn ở căn phòng bên ngoài rồi.
Cô vừa ăn xong thì Lid gõ cửa vào.

Ngài Simon, đã chuẩn bị xong hết rồi.

Thẩm Thiên Trường trở mình, lấy điện thoại ra xem giờ.
Ba giờ chiều!!!
Thẩm Thiên Trường nhảy6 cẫn lên, nhưng lúc nhảy xuống giường, đôi chân cô hơi chao đảo, không đứng vững và ngã phịch xuống sàn nhà.

Bà chủ, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Vu Ngạo mở miệng nói.

Tìm kiếm suốt mấy tháng, nhưng chỉ đổi lại mấy ngày gặp mặt ngắn ngủi. Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cô không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ không ngờ là thời khắc ly biệt lại đến nhanh như thế mà thôi.

Có đôi khi, Thẩm Thiên Trường muốn mình ngốc hơn một chút, bởi vì càng hiểu rõ thì càng phải ép mình buông tay.

Cô bước lên phía trước, dang tay ra ôm lấy anh:
Simon, nhớ lấy, anh còn nợ em một đám cưới.


Cô nói là Simon nợ cô.

Lục Chi Cửu cũng vươn tay ôm cô thật chặt:
Ừm.



Em không chờ quá lâu đâu, nếu anh không tới, em sẽ tìm người khác, kết hôn sinh con với người ta!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.