• 1,113

Chương 663: Anh không thể đi với em



Vu Ngạo, chúng ta phải đi bao lâu?



Chắc còn cần hai tiếng nữa.

Nơi bọn họ đang đứng là một gò đất cao, ánh trăng lơ lửng trên cao, chiếu sáng cả hồ nước cách đó không xa.
Lúc này, có mấy chiếc xe đang đứng bên cạnh hồ nước, mấy người đứng cạnh xe, dường như đang chờ đợi ai đó.
Khoảng cách rút ngắn, bóng dáng của Lục Chi Thất ngày một rõ ràng, Thẩm Thiên Trường bỗng thấy hơi hoảng hốt.

Vu Ngạo, nhóm Lục Chi Cửu thế nào rồi?

Vu Ngạo gật đầu.
Bọn họ rảo bước xuống gò đất, đi về phía chiếc xe ấy.
Có trời mời biết cô khát nước bao lâu rồi.
Trông Vu Ngạo có vẻ rất lúng túng:
Cô đâu nói là muốn uống nước.

Tin tức cuối cùng là từ mười phút tr6ước:
Đội một đã phá vòng vây, nhưng thương vong hơn một nửa, đội hai không thể phá vây, tất cả đều hy sinh, đội ba mới bắt đầu cuộc chiến, trước mắ5t chưa rõ tình hình.
Lục Chi Cửu và Lid chính là đội ba xuất phát cuối cùng.
Lục Chi Thất gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho cấp dưới. Người cấp dưới ấy lập tức đưa chìa khóa xe cho Vu Ngạo.
Vu Ngạo nhận lấy rồi mở cửa xe ra.
Thế nhưng Vu Ngạo lại ngăn cản cô:
Bà chủ, đừng cởi áo phòng hộ ra.


Nhưng thứ này nặng quá, làm tiêu hao thể lực.


Nặng đến mấy cũng phải mặc, như vậy mới đảm bảo sự an toàn của cô được.

Thẩm Thiên Trường nhìn vào cặp mắt nghiêm túc của anh ta, có vẻ như cô chẳng có lý do gì để phản bác cả.
Vu Ngạo biết cô đã kiệt sức rồi, mới đi tới trước mặt cô và ngồi xổm xuống:
Bà chủ, để tôi cõng cô.

Nhưng Thẩm Thiên Trường lại xua tay từ chối. Lát nữa anh ta phải quay lại giúp Lục Chi Cửu, cô không muốn làm tiêu hao thể lực của anh ta.

Vu Ngạo.

Thẩm Thiên Trường gọi anh ta lại.
Thấy cô từ chối, Vu Ngạo cũng không bắt ép, lấy một chai nước trên ba lô mà mình đeo ra đưa cho cô.
Thẩm Thiên Trường trợn tròn mắt nhìn chai nước kia:
Anh có nước mà sao không lấy ra??


Là anh Bảy!

Thẩm Thiên Trường lên tiếng nói.

Pằng pằng…

Trong khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, trong không trung bỗng vang lên hai tiếng súng nặng nề.
Thẩm Thiên Trường cụp mắt xuống:
Ừm, chúng ta tăng tốc đi, đợi đến khi gặp được anh Bảy, anh về giúp Lục Chi Cửu đi.

Mấy ngày qua ở pháo đài, Thẩm Thiên Trường cũng đã được nghe kể về sự tích của Vu Ngạo.

Nhưng có vẻ như đối phương đã nhận ra thân phận của gia chủ, đang phái một đội đuổi bắt bọn họ.

Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu căng thẳng, cô đi tới trước mặt Lục Chi Thất, mở miệng gọi:
Anh Bảy.

Thực ra anh ta cũng không dám chắc, nhưng anh ta không thể nói ra câu ấy được.
Vu Ngạo nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, anh ta không biết đó có phải một sự thay đổi tích cực không.
Sở trường của Vu Ngạo là tốc độ, giỏi truy tìm và rút lui.
Bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước. Thẩm Thiên Trường mặc chiếc áo chống đạn nặng nề, thời gian trôi qua, cô dần dần cảm thấy tốn sức, bèn kéo khóa áo xuống, định cởi áo chống đạn ra.
Anh ta khởi động xe lái vụt đi.
Thẩm Thiên Trường đứng tại chỗ nhìn chiếc xe ấy dần dần biến mất.
Bởi vì lâu năm không sử dụng đến nên ngoài cửa đường hầm mọc đầy cây cỏ.
Vu Ngạo dùng con dao găm mang theo chém đứt mấy cành cây lớn, rốt cuộc cũng đưa được Thẩm Thiên Trường ra.
Thẩm Thiên Trường không ngờ là đường hầm lại xây dài như thế:
Đầu8 bên kia đường hầm là nơi nào?


Là một cái hồ nước ở phía Đông thành phố G, nơi đó cách sản nghiệp của Lục Thị rất gần, anh Bảy sẽ tiếp ứng3 chúng ta ở đó.

Sau khi uống nửa chai nước, Thẩm Thiên Trường hồi sức được một chút.
Bọn họ đi thêm nửa tiếng nữa, rốt cuộc cũng nhìn thấy bậc thang thông lên mặt đất.
Lục Chi Thất lên tiếng:
Chúng ta tranh thủ đi thôi.

Vu Ngạo bước lên phía trước:
Cậu Bảy, đưa tôi một chiếc xe, tôi sẽ về tìm gia chủ ngay.

Lúc quay đầu lại, Vu Ngạo nhìn ấy ánh mắt cầu khẩn của cô:
Nhất định phải đưa anh ấy về giúp tôi.


Vâng.

Vu Ngạo lấy máy thu phát tín hiệu ra:
Gia chủ bọn họ phá được vòng vây rồi.

Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm.
Thế là Thẩm Thiên Trường lại cắn răng đi về phía trước.
Đi hơn một tiếng nữa, chiều rộng của đường hầm dần thu hẹp lại, Thẩm Thiên Trường biết bọn họ sắp tới lối ra rồi.
Vu Ngạo đi trước, mở cửa đường hầm ra.
Không khí trong lành ập tới, Thẩm Thiên Trường không khỏi hít sâu vài hơi.
Lúc này, thể lực của cô cũng bị tiêu hao sạch rồi.
Cô vịn vào vách tường, dừng lại thở hổn hển.
Thẩm Thiên Trường trầm tư một lúc lâu:
Lúc này Lục Chi Cửu bọn họ đã phá được vòng vây chưa?

Vu Ngạo cầm máy thu 9phát tín hiệu của mình, bởi vì đường hầm quá kín nên những tin tức nhận được cũng ngắt quãng không đều.
Anh ta bắt đầu sinh ra cảm giác không đành lòng rồi.
Vu Ngạo nghĩ, bệnh có khó chữa đến mấy thì cũng sẽ có một ngày chữa khỏi.



Thẩm Thiên Trường nghẹn lời, Vu Ngạo học cách cãi lại từ bao giờ thế??

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.