Chương 668: Cảm giác bị lợi dụng
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1302 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Bất chợt, nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Thiên Trường giật sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống.
Nó là một món đồ trang sức kiểu cổ với 8tạo hình viên đạn.
Thẩm Thiên Trường cố gắng nói thật chậm rãi, tỏ ra không hiểu gì cả:
Ồ, chẳng lẽ người đuổi giết chúng tôi lúc đầu không phải là người của ngài Owen sao? Vậy thì còn ai biết rõ vị trí của chúng tôi như thế, mai phục giết chết cấp dưới của tôi ngay khi chúng tôi mới ra khỏi đường hầm?
Thẩm Thiên Trường nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ
giết chết cấp dưới của tôi
.
Đèn tín hiệu vẫn đang lấp lóe đã chứng tỏ tất cả.
Thẩm Thiên Trườn6g nhìn chiếc máy định vị ấy, nhớ tới cảnh tượng Vu Ngạo rơi vào trong hồ.
Thẩm Thiên Trường cười nhạt:
Nếu không, ông cảm thấy vì sao Simon đã lấy được thứ đó lâu như thế rồi mà vẫn chưa có hành động gì? Bởi vì anh ấy cũng đang nghĩ cách giải mã.
Ánh mắt của Owen trở nên hung tàn:
Mật mã là gì?!
Anh ấy bị gãy xương sườn, tôi có thể đi thăm anh ấy được không?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt rất chân thành.
Trong mấy ngày ở pháo đài, Thẩm Thiên Trường đã học được cách trao đổi với người của căn cứ.
Thẩm Thiên Trường cười nhạt:
Các người có thể không tin, thậm chí là giết tôi ngay lập tức.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên Owen mới là người không dám cược.
Thẩm Thiên Trường, con tiện nhân!
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường đứng lên.
Cảm xúc của Lâm Uyển Hề bỗng trở nên kích động:
Cô nói dối! Nếu cô biết mật mã thì đã nói cho Simon từ lâu rồi. Thẩm Thiên Trường, cô đừng giãy giụa một cách vô ích nữa. Đợi đến ngày Simon dùng con chip để đổi lại cô, đó cũng là ngày chết của cô!
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh:
Năm đó bố tôi đã chia mật mã của con chip ra thành hai, một nửa giao cho Phong Diệc Hành, một nửa giao cho tôi. Sở dĩ Simon đưa tôi ra một mình là để tôi có thể liên lạc với Phong Diệc Hành, lấy nốt nửa mật mã còn lại, nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã bị người của các người đuổi giết…
Cô đang đưa ra điều kiện với tôi?
Owen lạnh lùng nói.
Không phải.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu.
Bầu không khí trong phòng đã bị Thẩm Thiên Trường thay đổi hẳn.
Tôi có thể tiếp tục liên lạc với Phong Diệc Hành, sau khi có được mật mã, tôi cũng có thể nói cho ngài Owen.
Owen không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Lâm Uyển Hề một cái.
Ánh mắt của ông ta khiến Lâm Uyển Hề rùng mình.
Giây phút ấy, cô thề phải tự tay giết Lâm Uyển Hề!!!
5
Lâm Uyển Hề nhìn một loạt các động tác ấy của Thẩm Thiên Trường, vẻ mặt khó coi của cô càng khó coi thì cô ta càng cảm thấy sảng khoái.
Rốt cuộc cô ta cũng khiến Thẩm Thiên Trường phải nếm trải cảm giác khi bị người khác lợi dụng.
Con chip chứa tài liệu mật ấy đã được bố tôi mã hóa bằng công nghệ cao nhất trong nước, trừ khi các ông công phá hệ thống nội bộ trong nước, nếu không thì sẽ không thể lấy được thông tin trong đó.
Lâm Uyển Hề nhìn Thẩm Thiên Trường, đôi mắt lóe lên sự hung ác:
Ngài Owen, đừng để ả phụ nữ này lừa!
Lúc này, trên cơ bản thì Thẩm Thiên Trường đã có thể chắc chắn rằng Owen không phải người nắm giữ thế lực mạnh nhất trong phe bảo thủ, thậm chí xét theo một mức độ nào đó, ông ta còn là bên bị động. Nếu không thì Lâm Uyển Hề đã không coi ông ta là phương án dự phòng, mà ông ta cũng không sử dụng phương thức mềm mỏng thế này để đạt được mục đích.
Lâm Uyển Hề hận Thẩm Thiên Trường đến mức muốn bóp chết cô:
Ngài Owen, cho dù con ả này biết mật mã thì chúng ta cũng có thể sử dụng biện pháp mạnh bạo!
Thẩm Thiên Trường nhướng mày lên, Lâm Uyển Hề cũng chỉ còn lại mấy trò vặt ấy thôi.
Ngài Owen, chỉ cần tôi tự tay giết Lâm Uyển Hề, ông sẽ là người duy nhất biết mật mã con chip.
Thẩm Thiên Trường nhìn Owen. Quả nhiên, thứ mà ông ta quan tâm nhất là con chip ấy, cùng với nội dung tài liệu mật, vậy nên ông ta thà rằng tin những gì Thẩm Thiên Trường nói còn hơn là bỏ sót.
Cô quay đầu nhìn Lâm Uyển Hề, giọng nói thản nhiên mang theo sự uy hiếp:
Đúng là tôi biết mật mã.
Cô nhìn mặt dây chuyền ấy, đột nhiên giơ tay giữ chặt lấy một đầu của sợi dây, sau đó lại cầm lấy đầu còn lại, n3hẹ nhàng vặn một cái. Quả nhiên, bên trong trống rỗng.
Năm đó, Phong Tri Ngôn đã giấu mọi tài liệu mật trong này, nhưng bây giờ ngo9ài một chiếc máu định vị siêu nhỏ ra thì chẳng có gì cả.
Thẩm Thiên Trường nhìn Lâm Uyển Hề, quả nhiên cô đã đoán đúng rồi.
Đầu tiên, Lâm Uyển Hề đã tiết lộ vị trí của bọn họ cho những kẻ muốn giết cô trong phe bảo thủ. Vì phòng ngừa bọn họ may mắn trốn thoát, cô ta lại liên lạc với cả Owen, chuẩn bị đầy đủ hai tay như thế, rõ ràng là muốn dồn cô vào chỗ chết.
Sau đó, cô vươn tay ra, chỉ vào Lâm Uyển Hề:
Tôi chỉ muốn tự tay giết chết cô ta trước khi chết!
Lâm Uyển Hề đứng phắt dậy, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Thiên Trường:
Thẩm Thiên Trường, đừng tưởng cô dùng mánh khóe ấy là có thể lừa được ngài Owen, cô không dễ bày trò ở đây đâu!
Đuổi giết?
Owen lặp lại từ ấy.
Đôi mắt của Lâm Uyển Hề lập tức trở nên hoảng hốt:
Ngài Owen, ả phụ nữ này rất thông minh, lúc ở thành phố Vân, chỉ trong vòng nửa năm, cô ta đã làm một công ty lớn phá sản. Thậm chí còn khiến tòa án phải phúc thẩm lại vụ án bạo hành trẻ em mười mấy năm trước, đồng thời còn ép tôi đứng ra làm chứng, ngài tuyệt đối đừng tin những gì cô ta nói!
Người đi cùng tôi đang bị giam ở đâu?
Người áo đen không nói gì, nhưng lại chỉ về một hướng.
Rất hiển nhiên, cô đang cho Owen thời gian lựa chọn.
Sau khi ra khỏi phòng, Thẩm Thiên Trường đi theo người áo đen xuống tầng.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi:
Ngài Owen, đúng là đồ của bố tôi đang nằm trong tay Simon, nhưng dù là ông hay Simon lấy được con chip ấy thì cũng không thể giải mã được.
Owen bất chợt nhíu mày lại:
Cô nói cái gì?
Mặc dù những người này bị huấn luyện và tẩy não đến mức trở nên máu lạnh cùng cực, nhưng chỉ cần không uy hiếp gì lớn đến bọn họ thì bọn họ cũng không có ác ý gì cả.
Hoặc là anh đi hỏi ý kiến của ngài Owen trước cũng được. Anh biết đó, chúng tôi cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, người chết là lớn nhất, coi như anh giúp một người chết đi…
Rốt cuộc người áo đen cũng không chịu nổi tiếng ồn, giơ tay ra hiệu cô câm miệng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.