• 1,113

Chương 671: Đáng ra mười sáu năm trước cô phải chết rồi!



Người cô cần đã bắt được rồi.


Thẩm Thiên Trường nhướng mày lên, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện thì p8hải.
Thẩm Thiên Trường vừa bước vào là Lâm Uyển Hề lập tức mở mắt ra.
Cô ta nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt như muốn xé xác cô ra, cổ họng phát ra tiếng rên hừ hừ.

Thẩm Thiên Trường, mày chỉ đắc ý được lúc này thôi, mày tưởng mày còn sống được lâu sao?

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn khẩu súng trên bàn, cô cầm nó lên, quan sát kỹ càng một lượt rồi hờ hững nói:
Kéo được cô theo cùng, chết cũng không quá cô đơn.

Thẩm Thiên Trường đi theo người áo đen tới một góc khác ở tầng một biệt thự, trong góc chỉ có một căn phòng.
Người áo đen mở cửa phòng ra, Thẩm Thiên Trường bước vào.

Thẩm Thiên Trường, loại đê tiện, mày không được chết tử tế đâu, mày sẽ bị ngàn người giày xéo…


Bốp…


Pằng… Pằng…

Thực ra Thẩm Thiên Trường không nổ súng, cô chỉ mô phỏng tiếng súng nổ mà thôi.
Thẩm Thiên Trường tới gần Lâm Uyển Hề:
Bởi vì nếu cô không gắn máy định vị lên người tôi thì vị trí của phe phản đối sẽ không bị lộ, Lục Chi Cửu sẽ không bị thương, Vu Ngạo cũng không chết!

Biết tin Lục Chi Cửu bị thương, Lâm Uyển Hề hơi sửng sốt.

Có biết anh ấy bị thương ở đâu không?

Thẩm Thiên Trường chĩa súng vào cánh tay trái của Lâm Uyển Hề:
Ở đây, hai phát.

Thẩm Thiên Trường không dám chắc là trong khẩu súng này có mấy viên đạn. Đối với Owen, chỉ để một viên cho cô là an toàn nhất.
Nhưng cô biết phải tra tấn Lâm Uyển Hề bằng cách nào để đạt hiệu quả tốt nhất.

Nếu cô không gắn máy định vị vào người tôi, làm sao vị trí của chúng tôi lại bị lộ cho được? Nếu cô không tiết lộ vị trí của chúng tôi, làm sao bọn họ lại mai phục được ở cửa đường hầm? Nếu không có cô, sao Owen lại bắt được bọn tôi?!


Là bởi vì mày đáng đời! Nếu không vì mày thì làm sao Lục Chi Cửu lại bị người của căn cứ bắt đi, nếu anh ấy không bị người của căn cứ bắt đi thì anh ấy đã chẳng cần trải qua một cuộc sống vật vã suốt mười năm trời, đã chẳng bị bại liệt, đã chẳng biến thành như bây giờ!


Thẩm Thiên Trường, tất cả đều là bởi vì mày! Bởi vì người mà căn cứ muốn tìm năm đó là mày, người thay mày tới căn cứ là Lục Chi Cửu!

Bàn tay của Thẩm Thiên Trường hơi run lên:
Vì sao tôi phải tin cô!

Trên cái bàn cách đó không xa có một khẩu súng màu đen.
Thẩm Thiên Trường biết, khẩu súng ấy được chuẩn bị riêng cho cô.
Mặc dù cô đã đồng ý với Lục Chi Thất là sẽ cho cô ta ra đi thanh thản, nhưng khi bước qua cánh cửa này, cô vẫn không khống chế được tâm trạng của mình.
Cuối cùng, nòng súng dừng lại trên ngực trái của Lâm Uyển Hề.

Có biết Vu Ngạo đã chết như thế nào không? Cũng như thế đó, pằng một tiếng, cả người cả xe lao xuống dốc núi, còn cả mạng của anh Bảy nữa. Lâm Uyển Hề, cô cảm thấy tôi nợ cô thì cùng lắm tôi cho cô cái mạng này của tôi là được, nhưng vì sao cô phải hại bọn họ?! Cô cảm thấy mình phải chết mấy lần mới trả được mạng của bọn họ?!

Rốt cuộc Lâm Uyển Hề cũng sụp đổ, cô ta gào lên:
Thẩm Thiên Trường, con tiện nhân, rõ ràng họ đều bị mày hại, dựa vào đâu mà mày nói là bị tao hại, dựa vào đâu?!


Cô nói thế là sao?

Cái gì gọi là bởi vì cô nên Lục Chi Cửu mới bị người của căn cứ bắt đi.

Giọng anh nghe hay phết đó, sau này nói nhiều hơn nhé.

Người áo đen ho một tiếng, trên mặt hiện lên sự3 lúng túng.
Lục Chi Thất sầm mặt xuống, cứ nh6ắc tới mấy chuyện mà anh không muốn nói tới.
Thẩm Thiên Trường đi theo sau người áo đen, đi được vài bước, cô hơi khự5ng lại, xác nhận lại một lần nữa:
Anh Bảy, anh có chắc là mình không có tình cảm với Lâm Uyển Hề không?

Thẩm Thiên Trường ngồi xổm xuống trước mặt cô ta.

Xoẹt
một tiếng, cô lột băng dính dán trên miệng cô ta ra.
Lâm Uyển Hề còn chưa dứt lời, cô ta đã bị Thẩm Thiên Trường giáng cho một cái bạt tai.
Cô ta phẫn nộ nhìn Thẩm Thiên Trường, đang định mở miệng ra thì
bốp
, má bên kia của cô ta cũng bị tát một cái.
Lâm Uyển Hề nhìn khẩu súng trên tay cô, cô ta cắn răng:
Được, bây giờ mày nổ súng, giết tao đi!

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn cô ta, cười lạnh nói:
Lúc trước tôi hỏi anh Bảy có đồng ý để tôi giết cô không, anh ấy nói là cho cô ra đi thanh thản. Vốn tôi đã đồng ý rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi đột nhiên lại đổi ý.

Thẩm Thiên Trường từng luyện võ, sức lực khá lớn, chỉ tát hai cái là khóe miệng Lâm Uyển Hề đã rịn ra tơ máu.
Khuôn mặt của cô ta sưng phù lên, vẻ mặt bắt đầu trở nên điên cuồng vặn vẹo.

Còn ở đây nữa… một phát… pằng…

Rốt cuộc Lâm Uyển Hề cũng chảy nước mắt, cô ta nhìn Thẩm Thiên Trường, trong mắt chỉ toàn sự đau khổ.
Lâm Uyển Hề đang bị trói khắp người, băng dính dán trên miệng, đôi mắt nhắm chặt, bởi vì giãy giụa nên tóc tai quần áo của cô ta vô cùng xốc xếch.
Cô ta nằm trên mặt đất, như một con vật đang chờ đợi thời khắc bị làm thịt.
Nhưng Lâm Uyển Hề đã cảm thấy da đầu tê dại hết cả rồi.
Họng súng lướt qua thân thể của Lâm Uyển Hề, dừng lại trên bắp chân cô ta.
Lâm Uyển Hề nhìn cô rồi cười:
Mày thật đáng thương, rốt cuộc Lục Chi Cửu thích mày cái gì đây, làm nhiều chuyện cho mày như thế, đến cuối cùng mày lại quên hết sạch!

Thẩm Thiên Trường dí súng vào ngực Lâm Uyển Hề:
Sao cô biết tôi và Lục Chi Cửu quen biết nhau từ trước?


Thẩm Thiên Trường, đến lúc này còn có tâm trạng cua trai, cẩn thận tôi mách Tiểu Cửu đấy.

Thẩm 9Thiên Trường trợn trắng mắt:
Điều kiện tiên quyết là anh còn sống đi ra ngoài đã.

Đôi mắt của Lâm Uyển Hề đỏ ngầu như máu, cô ta hung tợn nhìn cô:
Thẩm Thiên Trường, mười sáu năm trước mày đáng ra đã phải chết rồi! Rốt cuộc mày có tài đức gì, rốt cuộc mày dựa vào cái gì mà xứng với những gì anh ấy làm cho mày?!

Rốt cuộc vì sao lại sẵn sàng giấu giếm sự thật cũng muốn để con ả Thẩm Thiên Trường này sống một cách yên tâm thoải mái như thế?!
Lâm Uyển Hề nhìn Thẩm Thiên Trường, sửng sốt mấy giây rồi bất chợt nở nụ cười:
Thẩm Thiên Trường, mày không biết sao? Mày cứ thế an tâm không biết gì ấy hả?

Thẩm Thiên Trường cắn răng:
Tôi phải biết chuyện gì?

Lục Chi Thất học dáng vẻ vừa rồi của cô, liếc trắng mắt một cái rồi xoay người vào phòng, đóng cửa đi ngủ.
Thẩm Thiên Trường nhìn cửa phòng anh ấy, như vậy thì tốt nhất rồi, lát nữa cô không cần cố kỵ điều gì hết.
Lâm Uyển Hề cười lạnh:
Mày có biết Hứa Kiến Do đã chết như thế nào không? Chính người của căn cứ đã giết ông ta! Người mà căn cứ muốn tìm là mày. Tên ngốc Lục Chi Cửu đã nói với bọn họ mình là con gái của Phong Tri Ngôn, sau đó bọn họ đã đưa anh ấy đi. Khi ấy tao núp ở gần đó, nhìn thấy rõ mồn một!



Không thể nào, rõ ràng Lục Chi Cửu là con trai…


Con trai…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.